Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1470: Thịnh tình không thể chối từ a

Tô Hàng làm ra cái máy làm đá này sử dụng nguyên lý, ngược lại không quá khó khăn, mà mấy đứa trẻ này đứa nào đứa nấy cũng đều vô cùng thông minh, cho nên rất dễ dàng hiểu rõ và nắm bắt. Nói một cách đơn giản, sau khi đổ đầy nước vào từng ô bên trong cái thùng sắt lớn này, thì cứ việc để nó ở ngoài sân, lợi dụng nhiệt độ lạnh giá trong sân, để một khoảng thời gian ngắn, trực tiếp đông thành đá là được. Mặc dù mấy đứa trẻ này chưa từng học qua các kiến thức chuyên môn liên quan đến điểm đóng băng, nhưng chúng biết nếu nhiệt độ quá thấp, nước sẽ đóng băng ngay, một điều kiến thức nhỏ nhặt này thì ai cũng đều hiểu rõ. Mà sở dĩ Tô Hàng làm ra nhiều ô vuông nhỏ như vậy, tự nhiên là để khi đông đá sẽ có các khối lớn nhỏ khác nhau, sau đó cho Cung Thiếu Đình và Lục Bảo có sự lựa chọn khác biệt để luyện tập.
"Thông minh!"
Thấy đám nhóc chỉ cần nghe hắn nhắc một câu, liền ngay lập tức hiểu ra, Tô Hàng cũng cất tiếng khen ngợi bọn chúng. Vừa hay điều mà Đại Bảo nói chỉ đúng một nửa, là bởi vì đúng như lời Đại Bảo, làm ra cái máy làm đá này là để thay thế những cái thùng nước trước đây. Có điều không phải để thay thế công dụng chứa nước của chúng, mà là để thay thế công dụng làm đá.
"A chọc? Ba ba, máy làm đá của người làm xong rồi nha?"
Đúng lúc này, lại vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe, không cần đoán cũng biết đây chắc chắn là Lục Bảo. Lúc nãy các bảo khác đều vây quanh chỗ Tô Hàng, chỉ có Lục Bảo một mình cầm dao điêu khắc chuyên chú luyện tập tác phẩm điêu khắc trên băng trong tay, cho nên chỉ có mình nàng là không biết chuyện này.
"Đúng rồi, hiện giờ xem ra chắc là không có vấn đề gì, về sau các con dùng để luyện tập điêu khắc đá, đều có thể trực tiếp lấy ở trong này." Nghe vậy, Tô Hàng khẽ gật đầu, rồi đáp lời.
Mà cùng Lục Bảo đi đến chỗ này, còn có Lâm Giai. Nàng cũng đã sớm chuẩn bị xong bữa tối, vốn định gọi Tô Hàng bọn họ vào nhà ăn cơm, kết quả lại phát hiện Lục Bảo vẫn còn đang luyện tập điêu khắc băng ở trong sân. Mặc dù có hơi không nỡ quấy rầy Lục Bảo, nhưng cũng không thể để nàng cứ mãi điêu khắc như thế, nếu cứ tiếp tục điêu khắc nữa thì chắc đến giờ đi ngủ mất, cuối cùng Lâm Giai vẫn là đánh gãy nàng. Nhìn tác phẩm trước mắt còn chưa đến một nửa, Lục Bảo tuy có hơi không muốn, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ. Nàng cũng biết, chỉ dựa vào khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, thì không thể nào hoàn thành một tác phẩm điêu khắc băng lớn như thế, nên đành phải bất đắc dĩ bỏ dở, rồi theo Lâm Giai cùng đến chỗ của Tô Hàng.
"A nha."
Nghe vậy, Lục Bảo cũng nhẹ gật đầu, rồi dời ánh mắt về phía chiếc thùng sắt lớn, chăm chú quan sát một chút. Vừa xem đã thấy ngay những ô vuông lớn nhỏ không đồng đều kia.
"A chọc, còn có thể làm ra những khối đá nhỏ ai ~"
Đến cuối, Lục Bảo không nhịn được khẽ ồ lên một tiếng.
"Ừm... chắc hẳn con cũng đã xem kỹ các hạng mục thi đấu trong những cuộc thi điêu khắc băng rồi, trong đó có kiểu điêu khắc cỡ nhỏ này."
"Đến lúc đó con có thể lấy mấy khối băng nhỏ đông lạnh ra để luyện tập, mà vào những ngày đi học, tan học về cũng có thể cầm mấy khối đá nhỏ này luyện tập một chút cũng rất tốt." Dừng một chút, Tô Hàng lại bổ sung thêm một câu.
Giống như những thùng nước trước đây làm ra khối băng, với khối băng lớn như vậy làm nền tảng, các tác phẩm điêu khắc băng làm ra về cơ bản đều thuộc về cỡ vừa. Với những tác phẩm điêu khắc băng lớn như vậy, muốn tiêu hao thời gian đương nhiên cũng không ít. Nếu như Lục Bảo mỗi ngày về đều dùng một khối băng lớn như vậy để tiến hành điêu khắc luyện tập, rất có thể sẽ giống như hôm nay, độ hoàn thành của tác phẩm chưa được một nửa đã phải bỏ dở. Nhưng nếu lấy khối băng nhỏ này làm nền tảng để điêu khắc thì sẽ khác. Tác phẩm điêu khắc băng tạo ra từ những khối đá nhỏ, đương nhiên thời gian tiêu tốn cũng sẽ ít hơn. Nếu buổi chiều mỗi ngày sau khi tan học Lục Bảo không ham chơi, dành thời gian điêu khắc thì hoàn toàn có thể tạo ra một tác phẩm hoàn chỉnh, hẳn là không có vấn đề gì.
"Tốt a, như vậy thì coi như là trong học kỳ 1 của con cũng có thể thật tốt luyện tập điêu khắc băng rồi." Nghe vậy, Lục Bảo không kìm được vui vẻ nói.
Nếu xung quanh không có người khác nhìn, thì chắc nàng đã vui vẻ nhảy nhót một vòng quanh chiếc máy làm đá này rồi.
"Được rồi, mọi việc cũng đã xong rồi, vậy thì vào nhà ăn cơm trước đi, bận rộn cả ngày rồi, chắc hẳn cũng đói rồi chứ?" Ngay sau đó, Lâm Giai cũng lên tiếng mời.
Nhìn Tô Hàng từ sáng đến tối bận rộn cả ngày trời, cuối cùng cũng làm ra được thứ mà hắn muốn, Lâm Giai cũng thật lòng cảm thấy vui vẻ thay hắn.
"Hắc hắc... Ngươi nói vậy, ta cũng thật sự có chút đói bụng rồi." Nghe vậy, Tô Hàng sờ lên bụng mình, rồi cười nhẹ đáp lời.
"Khụ, khụ... Sư phụ, sư nương đã mời, thịnh tình không thể chối từ, vậy ta cũng lại tiếp tục miễn cưỡng ăn cọ bữa cơm vậy." Ngay sau đó, Cung Thiếu Đình cũng mặt dày mày dạn xông lên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận