Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1087: Đây là các ngươi không đắc tội nổi người

Chương 1087: Đây là người mà các ngươi không đắc tội nổi
Tên tiểu đệ nhuộm tóc lúc này có thể nói là hoàn toàn sợ ngây người.
Hắn hoàn toàn không biết mình nên mở miệng thế nào, cũng không biết đối mặt với tình huống như vậy phải làm sao.
Hắn hoàn toàn bị ông lớn của mình dọa choáng váng, nhìn Cung Thiếu Đình, lập tức ngơ ngác mở miệng.
"Thật... thật x-i-n...l-ỗ-i..."
"Lớn tiếng chút!" Tên xăm mình thấy vậy, lập tức càng mạnh tay đánh mạnh vào người tiểu đệ xăm mình.
"Dừng!" Cung Thiếu Đình đối với việc đám người trước mặt xin lỗi một chút hứng thú đều không có.
"Dạ được." Tên xăm mình lập tức nói, sau đó lùi về một bên, khi nhìn Cung Thiếu Đình có thể nói là muốn cung kính bao nhiêu liền có bấy nhiêu cung kính.
Tình huống như vậy đối với những tiểu đệ mà nói đều vô cùng mộng mị, nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc truy hỏi, nhưng xem xét y phục của Cung Thiếu Đình, bọn họ liền biết Cung Thiếu Đình chắc chắn không phải người bình thường.
"Sư phụ, ngươi không sao chứ." Cung Thiếu Đình nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Hàng, lại có người dám tìm sư phụ của hắn gây phiền phức trước mặt hắn, quả thực là không xem hắn ra gì mà.
"Không có việc gì." Tô Hàng lắc đầu, hắn có thể có chuyện gì chứ.
"Không có việc gì là tốt rồi." Cung Thiếu Đình nghe thấy câu này, trong lòng cũng an ổn đi không ít.
Còn tốt không sao, nếu không người sư phụ hắn vất vả lắm mới tìm được liền như vậy không còn, cho dù có giết những người trước mặt, cũng hoàn toàn không đủ để hắn hả giận.
"Các ngươi còn không mau cút!" Âm thanh không giận mà uy nháy mắt khiến những người đang như tượng đá bốn phía, lúc này nhanh chóng hồi phục tinh thần.
"Mau mau cút, chúng ta lập tức đi ngay!" Tên xăm mình nói xong, nhanh chóng tự mình đi ra ngoài.
Những tiểu đệ thấy tình huống như vậy, vội vàng đuổi theo.
Đến khi ra khỏi phòng rất xa, một tiểu đệ trong số đó mới tìm được cơ hội mở miệng.
"Lão đại, tiền thuê phòng của chúng ta còn chưa lấy được mà, sao lại đi, người vừa rồi là ai vậy?"
"Câm miệng, đó không phải người các ngươi nên biết." Tên xăm mình quát lớn một tiếng, lập tức nhanh chóng đi về phía trước.
Tốc độ đi bộ này càng lúc càng nhanh, khiến những tiểu đệ giờ phút này hoàn toàn không hiểu ra sao.
Bất quá bọn họ cũng hiểu rõ, Cung Thiếu Đình tuyệt đối là nhân vật lớn mà bọn họ không thể chọc vào, về sau gặp thì nhất định phải đi đường vòng.
Tên xăm mình bây giờ sắp khóc rồi, không phải nói những người mở tiệm trên con đường này, đều là những nhân vật nhỏ không có bản lĩnh, không có chỗ dựa sao?
Sao hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một người như thế, một người như vậy, quả thực là muốn cái m-ạ-n-g nhỏ của hắn mà.
"Sư phụ, đây là chút lễ vật nhỏ ta mang từ nhà đến." Đợi đến khi bọn họ đều đi ra ngoài, Cung Thiếu Đình mới lấy nhân sâm phía sau lưng ra, vô cùng nghiêm túc đưa đến trước mặt Tô Hàng.
Chỉ nhìn cái hộp đựng nhân sâm, Tô Hàng đã biết đồ bên trong chắc chắn không tầm thường.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Cung Thiếu Đình như vậy, có thể lấy ra được vật như vậy, Tô Hàng thật không có một chút ngạc nhiên nào.
"Để đó đi, trước tiên ta xem bản thảo t-h-i-ế-t k-ế của ngươi đã." Tô Hàng nói, hoàn toàn không có ý định nhìn nhân sâm kia.
Nói thế nào thì đó cũng là nhân sâm trăm năm, cứ như vậy bị hai người thờ ơ.
Cung Thiếu Đình vốn muốn để Tô Hàng xem, nhưng khi nghe Tô Hàng nói đến chuyện bản thảo t-h-i-ế-t k-ế, cả người lập tức kích động, nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Hàng.
"Sư phụ, ngươi nói đi!" Cung Thiếu Đình trợn tròn mắt, dường như muốn như thế, để không bỏ sót một hành động nhỏ nào của Tô Hàng.
"Hai chỗ ghép nối này vẫn còn quá cứng nhắc, t-h-i-ế-t k-ế như vậy, trong quá trình chế tạo hậu kỳ rất dễ phát sinh sai sót." Tô Hàng nhíu mày, đối với t-h-i-ế-t k-ế này, tuy nhìn có vẻ đẹp, nhưng đến khi chế tạo sẽ không quá hoàn mỹ, mà người như Cung Thiếu Đình thì tuyệt đối không cho phép có sự không hoàn mỹ.
"Minh bạch, có phải là bỏ đi phần kết nối này là được rồi không?" Cung Thiếu Đình nói, trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều.
Nhưng điều khiến Cung Thiếu Đình không ngờ là, Tô Hàng lúc này chỉ lắc đầu, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên sắc bén.
"Không phải, t-h-i-ế-t k-ế của ngươi bây giờ chỉ hơi có chút vẻ ngoài, nhưng muốn chế tạo ra ngay thì chắc chắn lúc đó ngươi cược sẽ không thắng." Trên mặt Tô Hàng không hề có ý đùa cợt.
Hắn đã nói không thắng thì chắc chắn là không thắng.
Cung Thiếu Đình bây giờ đã lấy cả nhân sâm trăm năm ra, đương nhiên là muốn thắng chắc rồi.
"Sư phụ, vậy bây giờ ta nên làm gì?" Cung Thiếu Đình nói, trên mặt lộ vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.
Đối với Tô Hàng, hắn thật sự rất tôn kính.
Mà tình huống hiện tại, dù Tô Hàng có nói gì, hắn đều nhất định sẽ nghiêm túc thực hiện.
"Ngươi xem t-h-i-ế-t k-ế hiện tại của ngươi xem, tuy nhìn có vẻ ra dáng, nhưng kỳ thực trong đó thiếu đi linh hồn chính." Tay Tô Hàng di chuyển trên bản thảo t-h-i-ế-t k-ế, chỉ điểm cho Cung Thiếu Đình hiểu rõ ý của mình.
Nhưng bây giờ, mặt của Cung Thiếu Đình tràn đầy vẻ hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận