Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 909: Hắn muốn đi chính là nhà vệ sinh!

Chương 909: Hắn muốn đi chính là nhà vệ sinh!"Phòng ăn thì ta nhớ bên kia có một cái, ừm... Đúng! Chính là bên kia..." Tiếp đó, Tứ Bảo nhanh như chớp chỉ tay về một hướng với người đàn ông da đen kia, ngay cả chính mình cũng bội phục phản ứng nhanh nhạy của mình. "Nhị ca..." Ngũ Bảo nhíu mày, lúc này muốn ngăn cản đã muộn. "Ba gram dầu!" Chỉ thấy người đàn ông da đen kia gật đầu cảm ơn, câu nói này thì cả bọn họ nghe hiểu được. "Hì hì..." Tứ Bảo càng ra vẻ đắc ý, hôm nay lại giúp được người khác một chuyện tốt, người kia trông có vẻ còn là người ngoại quốc nữa! "Sao vậy? Vừa nãy có chuyện gì xảy ra?" Lúc này, Tô Hàng và Lâm Giai đang ở phía trước quầy soát vé mới để ý tới tình huống phía sau, vội vàng chạy lại xem sao. "Ba ba, mụ mụ! Vừa nãy có người hỏi đường, bọn con chỉ đường cho chú ấy, mà chú ấy đen thật đấy!" Nghe vậy, Tứ Bảo đứng ra giải thích, cậu rất tự hào về hành động giúp người của mình. "Đen lắm à?" Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi cười khổ một tiếng, đã hiểu ra đối phương hẳn là một người da đen. "Sau này không được nói người ta đen trước mặt người khác như thế, biết chưa? Làm vậy là bất lịch sự đấy!" Tiếp đó, Tô Hàng dạy bảo các con một câu, rồi ngồi xuống bên cạnh, còn Lâm Giai thì đi làm thủ tục lên thuyền. Bên cạnh bọn trẻ vẫn nên có người lớn trông nom, nếu không, nhỡ đâu gặp phải kẻ xấu thì sao? Tuy vậy, Tô Hàng không hề nghi ngờ việc Tứ Bảo giúp người chỉ đường, nhưng anh không ngờ rằng chuyện này lại gây ra một tình huống dở khóc dở cười cho mình. Chỉ một lát sau, người đàn ông da đen kia đã quay trở lại. "Anh, anh! Chính là anh! Là anh! Sao anh lại lừa tôi?! " Vừa đến, người đàn ông da đen kia đã chỉ thẳng vào Tứ Bảo quát lớn, Tô Hàng nghe hiểu anh ta nói gì liền ngớ người. Anh ta vừa muốn đi vệ sinh, ai ngờ đến chỗ mấy đứa nhỏ này lại mất không ít thời gian, đã vậy còn bị chỉ nhầm đường, chạy một mạch đến tận phòng ăn. Cuối cùng, phải năn nỉ ỉ ôi lắm lão chủ mới chịu cho vào nhờ cái nhà vệ sinh riêng ở bên trên, mà trên đường đi cũng bị không ít người dòm ngó! Cơ bản là lúc đó mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người anh ta, nói không xấu hổ thì mới là lạ đấy, lúc ấy anh ta chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, chẳng qua vì gấp quá nên không lo được nhiều như vậy! Vừa bước ra khỏi phòng ăn, anh ta đã phải bịt mặt chạy ra! "Huynh đệ? Có chuyện gì vậy, đây là con tôi, chúng mạo phạm gì đến anh sao?" Dù cảm thấy người đàn ông da đen kia có vẻ quá khích, Tô Hàng vẫn rất lễ phép hỏi thăm một câu, anh có linh cảm chuyện này chắc chắn không liên quan đến lũ trẻ. "Là cậu ta! Đúng, chính là cậu ta vừa nãy..." Nghe Tô Hàng nói, người đàn ông da đen kia có vẻ ôn hòa hơn, liền kể lại chuyện vừa xảy ra. "Cái này..." Sau khi nghe người đàn ông da đen kia giải thích, Tô Hàng không khỏi cười khổ một tiếng. Anh biết phải làm sao? Tứ Bảo chỉ là tốt bụng làm chuyện dở, vốn có ý tốt nhưng vì bất đồng ngôn ngữ nên mới chỉ nhầm đường đến chỗ nhà ăn. "Ừm... Tiểu Trác à, thật ra là chú da đen này đang muốn đi vệ sinh!" Tô Hàng cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói với Tứ Bảo, không cần anh nói nhiều, tin rằng Tứ Bảo cũng sẽ hiểu. "A? Chú ấy muốn đi vệ sinh à, vậy lúc nãy..." Nghe Tô Hàng nói vậy, Tứ Bảo còn chưa kịp phản ứng, Ngũ Bảo đã kinh ngạc thốt lên, nàng đã có dự cảm việc này có gì đó không ổn. "Thật, thật xin lỗi! Thưa chú!" Tứ Bảo cũng vội vàng xin lỗi người đàn ông da đen kia, thậm chí còn dùng cả tiếng chim. "Sau này đừng có mù quáng chỉ đường cho người khác nữa, nghe rõ chưa?" Tô Hàng dạy bảo Tứ Bảo thêm một câu. Thấy Tứ Bảo đã nhận ra lỗi của mình, lại còn xin lỗi người ta, Tô Hàng cũng không muốn truy cứu thêm nữa. "Không có gì đâu! Lần sau chú ý là được!" Người đàn ông da đen kia thấy thế, cũng dùng tiếng chim đáp lại, tha thứ cho Tứ Bảo. Những lời khác có lẽ anh ta nghe không hiểu, nhưng cái xin lỗi cùng hành động của Tứ Bảo thì anh ta hiểu, cũng chẳng cần thiết phải so đo với một đứa trẻ làm gì. Thấy vậy, Tô Hàng càng có thêm thiện cảm với người đàn ông da đen này, gặp phải chuyện xui xẻo như thế mà người ta cũng không giống phần lớn những người khác cứ cằn nhằn không buông, xem ra anh ta là người rất biết điều. "Thôi thế này đi! Thấy con tôi gây phiền phức cho anh rồi, tôi vẫn còn thời gian trước khi lên tàu, hay là tôi mời anh bữa cơm nhé!" Ngay sau đó, Tô Hàng ngỏ ý muốn mời người đàn ông da đen kia ăn cơm. Dù Tứ Bảo không cố ý, nhưng là bậc phụ huynh, nếu đã gây phiền toái cho người ta, thì nên có chút biểu thị. "Không không không! Không sao đâu, tôi đã tha lỗi cho cháu rồi!" Nghe vậy, người đàn ông da đen kia liên tục xua tay từ chối, nhưng không chống lại được sự nhiệt tình của Tô Hàng, cuối cùng vẫn phải chấp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận