Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1226: Trực tiếp liền thúc thúc thế hệ

"Ha..." Nghe Lục Bảo nói vậy, Cung Thiếu Đình mở miệng rồi lại khựng lại, ngay tức khắc ngây người giữa sân. Lời Lục Bảo nói từng câu rõ ràng rành mạch, có lý có cứ khiến hắn cũng rơi vào trầm tư.
"Nhưng mà vì sao các con không muốn chơi cùng ba ba mẹ đâu? Dù sao bây giờ các con còn bé, nếu có người lớn trông chừng thì làm gì cũng sẽ thuận tiện hơn." Cung Thiếu Đình lại đổi một góc độ ôn hòa hơn để bày tỏ. Qua lời phản bác của Lục Bảo vừa rồi, Cung Thiếu Đình thực sự cảm thấy mình đã áp đặt suy nghĩ lên bọn trẻ, như vậy là không đúng. Hơn nữa, cũng đúng như Lục Bảo nói, so với toàn bộ Disneyland thì độ nguy hiểm không đáng kể. Ít nhất là dựa vào năng lực của các bé thì vẫn có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
"Ba ba con thì còn được, chứ mẹ con thì thôi đi, nếu ở cùng nàng thì mắt nàng không rời bọn con nửa bước, cái này cũng nguy hiểm, cái kia cũng nguy hiểm, nhiều chỗ muốn chơi cũng không chơi được." Nghe vậy, sắc mặt Lục Bảo mới dịu đi nhiều, rồi nhẹ giọng giải thích. Mỗi bé đều có suy nghĩ riêng, cùng nơi muốn đi chơi khác nhau. Nếu để Lâm Giai dẫn bọn con đi từng chỗ theo trình tự thì không biết đến bao giờ mới tới chỗ mình muốn đi, mà còn không biết có chơi được không. Tóm lại, phần lớn là không được thỏa thích.
"Thì ra là vậy, mẹ các con cũng thật là..." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình gật đầu, ngược lại dần dần hiểu được nỗi khổ cùng suy nghĩ của Lục Bảo. "Nhưng mà cuối cùng các con vẫn phải về mà, đến lúc đó làm sao mà tập hợp lại với nhau được?" Sau đó, Cung Thiếu Đình lại hỏi một vấn đề khác mà anh quan tâm. Đến lúc đó không thể để bọn trẻ tự mình về được.
"Ba ba đã dặn con là nếu bọn con chơi mệt không muốn chơi nữa thì đến chờ ở cửa Thành Bảo, thỉnh thoảng ba ba sẽ đi xem bọn con, rồi đến lúc đó tập trung lại đón bọn con về." Lục Bảo suy nghĩ rồi nói thêm. Nếu không phải trước đó Tô Hàng đã dặn dò như vậy thì cho dù bọn nhỏ có gan cũng không dám chạy lung tung trước mặt Lâm Giai.
"Hóa ra là sư phụ ta đã an bài..." Cung Thiếu Đình khẽ thì thầm, trong lòng nhất thời yên tâm hơn nhiều. Chắc chắn Tô Hàng đã an bài thì không có vấn đề gì, sư phụ hắn làm việc tuy đôi lúc nhìn có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng kết quả cuối cùng luôn đáng tin. Huống chi, người trong cuộc cũng không nói gì, mình một người ngoài đúng là lo chuyện bao đồng.
"Cung thúc thúc, chuyện này chú đừng nói với mẹ con nha, không thì ba con về xác định thảm chắc rồi." Dừng một chút, Lục Bảo lại nhỏ giọng nói thêm. Nàng còn chưa biết Lâm Giai đã hoàn toàn đoán ra mọi chuyện nên trong lòng vẫn luôn lo cho Tô Hàng.
"Cái này con yên tâm, ta với ba con là đồng minh trên một chiến tuyến mà, bất quá, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này phải gọi ta Cung ca ca!" Nghe vậy, Cung Thiếu Đình lập tức vỗ ngực cam đoan, rồi còn nhắc đến một chuyện khác khiến hắn bận lòng. Bản thân hắn nhìn già đến thế sao? Mới gặp đã gọi thúc thúc, chuyện này trước đây hắn đã nói với mấy đứa trẻ rất nhiều lần rồi nhưng chẳng đứa nào nhớ. Dù mình có đến tuổi làm thúc thì Cung Thiếu Đình cũng không muốn cứ thế nhận già.
"Đúng thế, đây là biểu ca ta, các con cứ gọi là thúc thúc, thế có phải ta vô duyên vô cớ hơn các con cả một thế hệ không?" Trương Thúc Xúc cũng bĩu môi bày tỏ ý kiến. Nếu tính như thế thì chẳng phải sau này mấy đứa nhỏ này cũng phải gọi mình là thúc thúc sao?
"Đi đi đi, ngươi nghĩ hay quá ha, sau này ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ, có khi sau này ta còn che chở cho ngươi!" Nghe vậy, Lục Bảo xua tay phản bác ngay, thần thái ra dáng lắm, rất có phong thái đại tỷ đại trên TV.
"Được rồi, Cung thúc thúc!" Sau đó, Lục Bảo lại quay sang gọi Cung Thiếu Đình. Cung Thiếu Đình xác định là vừa nãy Lục Bảo gọi mình là thúc có thể là do quên thật, hoặc là vô tình, chứ lần này thì chắc chắn là cố ý.
"Ai~ thôi, thúc thì thúc vậy." Cung Thiếu Đình thở dài, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng lười so đo với một đứa bé làm gì. "Vậy tiếp theo con định làm gì? Vẫn định một mình đi lang thang sao? Có muốn đi cùng bọn ta không?" Cung Thiếu Đình quay lại nhẹ giọng hỏi, đưa lời mời cùng đi đến Lục Bảo. Trước đây không thấy thì thôi, chứ giờ thấy Lục Bảo cứ đi lang thang như thế, dù có Tô Hàng dặn dò, sắp xếp rồi, Cung Thiếu Đình vẫn không khỏi có chút lo lắng.
"Ưm..." Nghe vậy, Lục Bảo bĩu môi, có chút do dự. Nàng cảm thấy Cung Thiếu Đình nói rất đúng, nếu có người lớn bên cạnh thì làm gì cũng sẽ thuận tiện hơn. Lục Bảo vốn muốn một mình đi vòng vòng, nhưng đi cùng Cung Thiếu Đình và Trương Thúc Xúc có vẻ cũng không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận