Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 421:: Muội muội không hung hăng, muội muội là đáng yêu nhất

Ngoài cửa sổ kính, Tô Hàng cũng thấy cảnh này. Hắn nhướng mày, ánh mắt lo lắng dừng lại trên người Ngũ Bảo. Mặc dù Ngũ Bảo ngày thường không hay lên tiếng, dường như đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng mà tiểu nha đầu này cùng với mẹ của nàng, kỳ thực tâm tư rất nhạy cảm. Nhìn tình huống hiện giờ của nàng, lời của cô bé kia nói ra, chắc chắn đã gây ảnh hưởng đến nàng. "Viện trưởng Lận..." Gọi viên trưởng ở bên cạnh, Tô Hàng chuẩn bị vào phòng học xem tình hình. Tưởng rằng Tô Hàng không hài lòng với biểu hiện của hai cô giáo, viên trưởng vội vàng nói: "Tô tiên sinh, xin ngài đừng vội." "Cô Khổng và cô Vương đều là những giáo viên mầm non dày dặn kinh nghiệm, các cô ấy chắc chắn có thể giải quyết tốt tình hình bây giờ." "Vả lại, ngài tham gia quá nhiều có thể sẽ khiến con ngài, và các đứa trẻ khác sản sinh khoảng cách." "Như vậy, không phải là trái với dự tính ban đầu khi ngài đưa các cháu đến đây sao?" Viên trưởng nói xong, ánh mắt nghiêm túc tiếp tục nhìn Tô Hàng. "..." Nghe vậy, Tô Hàng trầm mặc. Vừa rồi thấy bộ dạng con gái mình như vậy, hắn sốt ruột. Hiện tại nghĩ lại, ý định vừa nãy của mình thật sự không phù hợp. Dù sao trong phòng học không chỉ có con mình, còn có con của những nhà khác. Con mình vừa có chuyện, mình liền xông vào giải quyết, thật sự có thể sẽ ảnh hưởng đến việc các con hòa đồng với bạn bè. Với lại... mình chỉ có ba ngày này, có thể ở bên các con. Sau ba ngày này, nếu ở trường mẫu giáo gặp phải tình huống này, vẫn là cần để chính các con đối mặt. "Hô..." Hít nhẹ một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại, Tô Hàng gật đầu. "Ta hiểu rồi." Trả lời viện trưởng Lận một câu, ánh mắt hắn hầu như không chớp, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy đứa con nhà mình. Cẩn thận Đại Bảo và Nhị Bảo, là những người đầu tiên nhận thấy sự bất ổn của Ngũ Bảo. Nhị Bảo nhíu mày nhỏ lại, chu cái miệng nhỏ nhìn muội muội. Đại Bảo càng trực tiếp hơn, nhanh chóng bước hai bước, đi đến bên cạnh Ngũ Bảo, nắm chặt lấy tay nhỏ của nàng. "Muội muội đừng sợ!" Mỉm cười với Ngũ Bảo, mặt nhỏ của Đại Bảo căng lại, tức giận nhìn về phía cô bé đã nín khóc. "Muội muội không hung dữ!" "Muội muội là muội muội đáng yêu nhất!" Tiểu gia hỏa rất ít khi tức giận. Ít nhất là trong ấn tượng của Tô Hàng, đây coi như là lần đầu tiên Đại Bảo thật sự tức giận. Trước kia nếu có tức giận, hắn cũng chỉ hờn dỗi. Buồn bực một lúc, sau đó vợ chồng bọn họ dỗ dành một chút, cơ bản liền không sao. Còn lần này, tiểu gia hỏa bập bẹ hô to, mang theo rõ ràng sự bất mãn. Nghe thấy tiếng hét của Đại Bảo, cô bé đã nín khóc giật mình, vành mắt lại đỏ hoe. Thấy cô bé này sắp khóc, Khổng Khiết bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng bảo cô Vương đi chăm sóc Đại Bảo và các bạn, sau đó cô tiếp tục dỗ dành cô bé này. "Tiểu Thanh, lần này thật sự là do con sai rồi." "Bạn Tô Yên chỉ là mới đến, chưa quen nên có chút căng thẳng, sợ hãi nên biểu cảm có hơi nghiêm túc một chút." "Con bé tuyệt đối không có ý định dữ với con, càng không có ý định đánh con đâu." "Con hiểu lầm bạn Tô Yên rồi, có phải là nên nói xin lỗi bạn không?" Nói xong, Khổng Khiết nhìn Ngũ Bảo vẫn đang cúi đầu. Tiểu nha đầu nắm chặt tay ca ca, vì cúi đầu nên không thấy rõ biểu tình cụ thể thế nào. Nhưng Khổng Khiết biết, trong lòng cô bé rất không thoải mái. Vốn dĩ là do mới đến môi trường mới, nên có chút căng thẳng. Bây giờ lại bị người ta hiểu lầm, nói nàng hung dữ, tiểu nha đầu chắc hẳn rất tủi thân. Đau lòng thở dài, Khổng Khiết lại nhìn về phía Tiểu Thanh. Tiểu Thanh vẫn chưa hết hoàn hồn từ những lời cô vừa nói. Dường như nàng không nghĩ tới cô giáo lại bảo mình xin lỗi, ánh mắt có chút ngơ ngác. Vài giây sau, đợi đến khi nàng kịp phản ứng, hốc mắt lập tức trở nên đỏ hoe. Những giọt nước mắt to như hạt đậu, bắt đầu rơi lã chã. "Ô... Ô ô... Tiểu Thanh không có sai!" "Con bé hung dữ thật mà! Con bé dữ với Tiểu Thanh!" "Tiểu Thanh không sai!" Vừa khóc lên, Tiểu Thanh lập tức khóc không ra hơi. Khổng Khiết thấy vậy, liền đau đầu. Tiểu Thanh này, ngày thường ở nhà được ông bà nuông chiều, từ trước đến giờ chưa từng chịu chút tủi thân nào. Bảo nàng nói xin lỗi, đối với nàng mà nói, xem như là chuyện oan ức nhất. Còn việc khóc, từ trước đến nay là phương pháp các bạn nhỏ thích dùng nhất để biểu đạt sự bất mãn. Gặp chuyện không quyết, trước tiên cứ khóc một trận đã. Đây có thể xem như chiêu trò tuyệt đỉnh của đa số các bạn nhỏ. Vì đa phần người lớn, hễ thấy con mình khóc, sẽ lập tức mềm lòng. Nhưng mà... đây là trường mẫu giáo. Là nơi mà tất cả các bạn nhỏ đều bình đẳng. Nhìn Tiểu Thanh một lát, biểu tình của Khổng Khiết vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng giọng nói thì trở nên dịu dàng hơn: "Tiểu Thanh, con có thích bị bạn khác nói là hung dữ không?" "..." Tiểu Thanh đang mếu máo khóc lớn, nghe vậy lập tức bớt khóc được phân nửa. Nghĩ ngợi một lát, nàng lắc đầu: "Không muốn." "Vậy nếu như bây giờ cô nói con hung dữ, con có thấy khó chịu không?" Suy nghĩ lại một lúc, Tiểu Thanh lau nước mắt gật đầu: "Có..." Thấy Tiểu Thanh còn có mạch suy nghĩ rõ ràng, Khổng Khiết nhanh chóng hỏi tiếp: "Vậy con thấy bạn Tô Yên bị con nói là hung dữ, là làm cho bạn vui vẻ hay đau khổ?" "..." Lần này, Tiểu Thanh im lặng. Quay đầu nhìn Ngũ Bảo vẫn đang cúi đầu, rõ ràng là thất vọng, nàng há hốc miệng, có chút xấu hổ nói: "Đau khổ..." "Ừm, lời nói của con làm Tô Yên đau khổ, điều đó chứng tỏ lời con vừa nói không đúng rồi." Nói đến đây, biểu cảm nghiêm túc của Khổng Khiết cũng trở nên dịu dàng. Nhẹ xoa đầu Tiểu Thanh, cô nhỏ giọng nói: "Nếu con nói sai, vậy có phải là con nên xin lỗi Tô Yên không?" "... Vâng." Đỏ vành mắt khẽ gật đầu, Tiểu Thanh có chút thấp thỏm nhìn về phía Ngũ Bảo. Sau khi nhận ra mình sai, nàng bắt đầu thấy ngại ngùng trước mặt Ngũ Bảo. Nhưng dưới sự động viên của cô giáo, tiểu nha đầu vẫn lấy hết can đảm, thừa nhận sai lầm của mình. "Xin lỗi..." Sau khi nói lời xin lỗi với Tô Yên, Tiểu Thanh tiếp tục cúi đầu, ngại ngùng lấy ngón tay chọc vào mặt bàn đất sét. Nghe được ba chữ "Xin lỗi", Ngũ Bảo vẫn đang cúi đầu thấp, có chút ngẩng lên. Nhìn Tiểu Thanh trước mắt đang lúng túng đến nỗi không dám nói gì, nàng há hốc miệng, có chút luống cuống. Thấy vậy, Vương Yến lập tức bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ còn lại của nàng. "Tiểu Yên, Tiểu Thanh đã thật lòng xin lỗi con, con có bằng lòng tha thứ cho bạn không?" "..." Nhìn Vương Yến trong một giây lát, Ngũ Bảo nhẹ nhàng gật đầu. Mỉm cười đáng yêu, Vương Yến ngay sau đó nói: "Vậy con hãy nói với bạn một câu không sao đi!" "Như vậy, Tiểu Thanh sẽ biết con đã tha thứ cho bạn." "..." Nghe câu nói này của cô giáo, đôi tai nhỏ đã không còn đỏ của Ngũ Bảo, bỗng chốc lại đỏ lên. Mặt của tiểu nha đầu, lại một lần nữa trở nên nghiêm túc. Lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn nàng, Tiểu Thanh suýt chút nữa hiểu nhầm ý của nàng. Nhưng nghĩ đến lời giải thích của cô giáo lúc nãy, lần này ngược lại nàng không trực tiếp khóc lớn. Chớp mắt lại nhìn Tiểu Thanh một lát, Ngũ Bảo cũng bập bẹ cái miệng nhỏ. Mặt của tiểu nha đầu cũng ửng đỏ, sau đó thanh âm yếu ớt nói: "Không... Không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận