Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1062: Các bảo bối đánh lộn

"Đừng tưởng rằng ngươi sinh ra sớm hơn chúng ta một chút xíu mà đã dùng cái kiểu thái độ như đại ca để quản thúc chúng ta." Lục Bảo Tô Nhiên ghét nhất chính là kiểu đại ca ca ra dáng dạy dỗ mình thế này. Con bé lớn tiếng kêu lên.
Mấy đứa bé ngay lập tức hướng mắt về phía Lục Bảo.
"Dù chỉ là một chút thôi thì ta cũng vẫn là Đại Bảo, vẫn là ca ca của các ngươi, ba ba mụ mụ đã nói, các ngươi cần phải tôn trọng ca ca!" Đại Bảo nghiêm mặt lên tiếng, sắc mặt cũng từ từ trở nên không tốt. Giọng nói cao hơn, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên ương ngạnh.
"Vì sao phải tôn trọng, ngươi đâu có bảo vệ chúng ta, làm một người ca ca, ngươi không hề xứng đáng!" Tam Bảo Tô Tiếu cũng không chịu thua, trực tiếp đứng dậy, nhìn thẳng vào người ca ca của mình.
Trong phòng, Lâm Giai vẫn chưa ra ngoài, nhưng những âm thanh cãi vã của mấy đứa trẻ đã vọng vào tới. Nghe thấy tiếng ồn, Lâm Giai chỉ thấy đầu mình đau nhức, khi mấy đứa con vừa về nhà, cô đã cố gắng nói chuyện, muốn thay đổi suy nghĩ của chúng, nhưng hình như hoàn toàn không có tác dụng. Nói thế nào đi nữa vẫn chứng nào tật ấy.
Cũng chính là trước khi Tô Hàng về nhà, mấy đứa trẻ đã làm ầm ĩ như vậy rồi, đó là lý do vì sao mà Lâm Giai sau đó không nói lời nào mà về phòng ngủ.
Con nít quá nhiều, ồn ào như thế, thật sự là không còn cách nào để quản nổi. Cô chỉ có thể nhìn các con mình làm ầm ĩ, bởi vì có thể là một người lớn khuyên nhủ, đi đến nhẹ nhàng nói chuyện, ngược lại còn khiến các con khó chịu hơn.
Đối với Lâm Giai, điều này có thể nói là tệ hơn nữa, cô không phải chưa từng thử các biện pháp giáo dục của mình, nhưng vẫn là vô ích. Nàng vừa trốn tránh, vừa cảm thấy mình vô cùng bất lực, làm một người mẹ, cô có thể nói đã thất bại hoàn toàn.
Lâm Giai nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại có chút không kiềm được, nhưng lúc này, mắt cô chạm mặt Tô Hàng vừa vào phòng.
Tô Hàng trao cho Lâm Giai một ánh mắt trấn an, trực tiếp ôm lấy cô.
"Yên tâm đi, có ta đây." Tô Hàng nói, chẳng phải là mấy đứa con nít đang cãi nhau thôi sao, đối với hắn, đây chẳng có gì khó khăn.
"Anh thật sự có cách?" Lâm Giai nhìn Tô Hàng, tỏ vẻ hơi hoài nghi, dù sao mỗi khi mấy đứa bé cãi nhau thì chúng rất là hung dữ. Bản thân cô càng cố giảng đạo lý, bọn chúng càng ầm ĩ, cuối cùng đến cả người mẹ này cũng không thoát khỏi việc bị các con trách mắng. Điều này khiến Lâm Giai có chút bất lực, thật sự cảm thấy mình vô dụng.
"Không tin ta?" Tô Hàng nhướng mày nói, trong mắt mang theo vài tia tò mò.
"Không phải không tin, chỉ là mấy đứa bé tuổi này vốn rất khó quản." Nghĩ đến điểm này, Lâm Giai lại lần nữa cảm thấy đau đầu. Gần đây số lần giáo viên tìm đến họ cũng nhiều hơn hẳn. Nếu để mấy đứa con tiếp tục thế này, đến lúc đó mình cũng muốn biến thành phụ huynh gây rối ở trường mất.
Lâm Giai xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu quá. Một lũ trẻ nghịch ngợm sao mà quản cho xuể.
"Ừm ừ, anh hiểu." Tô Hàng gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy tự tin. Chẳng qua là mấy đứa nghịch tử thôi sao? Để mình ra tay, mọi chuyện sẽ vẫn ổn. Giải quyết lũ nhóc này chỉ trong vài phút.
"Được rồi, chúng ta tạm thời không quản mấy đứa bé, anh sẽ đưa bà xã đại nhân ra ngoài thư giãn một chút." Tô Hàng giúp Lâm Giai xoa xoa đầu, thành thật nói.
Nghe thấy lời này, Lâm Giai sững sờ.
"Các con đang ầm ĩ dữ vậy, anh xác định chúng ta muốn ra ngoài bây giờ?" Lâm Giai có chút không dám tin. Dù sao bây giờ, dáng vẻ mấy đứa bé cãi nhau cứ như sắp đánh nhau đến nơi, bây giờ bọn họ ra ngoài, đối với bọn trẻ thì có phần hơi vô trách nhiệm.
"Không vấn đề gì đâu, các con sẽ có chừng mực thôi, em không cần lo lắng." Tô Hàng đẩy Lâm Giai đi về phía trước, không nói gì liền muốn mang Lâm Giai ra ngoài giải khuây.
"Nhưng mà..." Lâm Giai quay đầu nhìn Tô Hàng, vẫn không yên lòng. Dù sao cứ mặc kệ các con, vẫn thấy có chút không an toàn.
"Không có nhưng gì cả, cứ nghe anh đi, anh đảm bảo ngày mai sẽ cho em thấy một lũ con ngoan ngoãn." Tô Hàng dẫn Lâm Giai đi ra ngoài. Chỉ cần khóa cửa phòng lại, không cho các con đi ra ngoài, nhất định sẽ không có chuyện gì nguy hiểm. Dù sao, chuyện trẻ con đánh nhau từ nhỏ vốn rất bình thường.
"...Anh lúc nào mới là một người anh trai tốt vậy, lần trước con đánh nhau với bạn, cuối cùng anh lại mắng con, anh còn bênh người ngoài!"
"Có ai là anh trai mà lại đi bênh người ngoài không!"
"Anh còn bắt nạt con, anh chỉ là một tên phế vật!"
"Ai bảo con lùn như vậy, con chính là một quả bí ngô!"
"... "
Trong phòng khách vô cùng ồn ào, Tô Hàng có cảm giác, mình đã không thể nào phân biệt được giọng ai với ai nữa rồi. Con nít đông quá, quả thực không phải là một trải nghiệm gì hay ho. Nhưng mà đã nuôi lớn thế này rồi, thì cũng chẳng còn cách nào khác. Nhập gia tùy tục, hắn không tin còn không trị được lũ nghịch tử kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận