Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 501:: Có thể dùng bàn chân giẫm a

Mấy đứa nhỏ kia nghe ba ba nói chuyện mà ngơ ngơ ngác ngác. Nhưng bọn chúng cũng không hỏi nhiều. Miệng nhỏ líu ríu mấy câu về người phụ nữ xấu xí, liền bắt đầu ăn điểm tâm tiếp. Buổi sáng, ngoài cháo hạt dẻ, Lâm Giai còn làm thêm bánh nếp. Bánh nếp trắng tròn mập mạp, lộ ra một vòng màu hồng phấn nhạt. Nhị Bảo chăm chú nhìn một chút, cầm lấy một cái bánh nếp, há to miệng cắn một cái. "Ngô ~ là nhân đậu đỏ!" Cô bé chớp mắt, nhét đầy phồng cả miệng nhỏ, cứ như chuột đang khoét kho thóc mà nhai. Nghe là bánh đậu đỏ, Tam Bảo cũng vội cầm lấy một cái bánh nếp. Còn Ngũ Bảo thì ra vẻ tránh né, gần như khắc hẳn lên trán hai chữ "ghét bỏ" to đùng. "Lát nữa ăn xong, ba ba với mụ mụ dọn dẹp vệ sinh, các con tự đi phòng giải trí chơi." Tô Hàng vừa nhét bánh nếp vào miệng, vừa dặn dò bọn nhỏ. Nghe vậy, Ngũ Bảo vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Yên muốn cùng ba ba ma ma cùng nhau giặt chăn cơ." Nhíu mày, Tô Hàng cùng Lâm Giai trao đổi ánh mắt. Lúc đầu hắn cứ tưởng Ngũ Bảo quên chuyện này rồi. Giờ xem ra, cô bé vẫn luôn nhớ ở trong lòng. "Được." Gật đầu, Tô Hàng cười nói: "Vậy thì Tiểu Yên của chúng ta cùng nhau giúp đỡ." "Tiểu Trác cũng phải giúp!" Tứ Bảo thấy thế, vội vàng nhoài người bé nhỏ lên phía trước. Mắt long lanh nhìn ba ba mụ mụ, cậu bé cười toe nói: "Tiểu Trác cũng muốn cùng ~" "Còn có Tiểu Nhiên...Ba ba, Tiểu Nhiên có thể cùng không?" Lục Bảo tiếp lời, lay nhẹ tay áo Tô Hàng. "Cái này..." Thấy mấy đứa nhỏ một đứa so với một đứa hăng hái đăng ký, Tô Hàng dở khóc dở cười. Xích lại gần Lâm Giai, hắn nhỏ giọng nói: "Anh đột nhiên nhớ mấy câu mẹ anh hay nói với anh trước kia." "Câu gì?" Lâm Giai khẽ cười. Khụ khụ, Tô Hàng bất đắc dĩ nói: "Mẹ anh lúc trước bảo, khi nào anh còn không làm được việc gì, thì lại thích tranh nhau giúp làm, kết quả lại càng thêm lộn xộn." "Thật sự đợi anh lớn khôn làm được rồi, thì ngược lại lại biến thành lười biếng không muốn làm." "Anh sợ Tiểu Thần bọn nó cũng thành ra như thế?" Lâm Giai chớp mắt, đoán ra ý nghĩ của Tô Hàng. Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu: "Anh thấy, Tiểu Yên muốn làm, là xuất phát từ việc tự trách vì tè dầm." "Còn Tiểu Trác bọn nó, đơn thuần là hiếu kỳ, cảm thấy thú vị, xem việc này như một trò chơi thôi." "Ừm..." Chống cằm suy nghĩ, Lâm Giai cũng nhỏ giọng nói: "Nhưng em nghĩ, đã chúng muốn làm, vậy thì cứ để bọn chúng cùng nhau giúp đi~" "Trải nghiệm một lần cũng đâu phải chuyện xấu gì, cùng lắm thì hai ta lần này vất vả thêm chút." Nói xong, cô nháy mắt tinh nghịch. Tô Hàng nghe đến câu cuối cùng, lắc đầu cười khổ: "Được thôi, lần này thì vất vả một chút." Quay đầu nhìn lại con cái, hắn ho khẽ một tiếng nói: "Để các con cùng giúp, cũng không phải là không được." "Nhưng mà lát nữa dọn dẹp, các con phải nghe ba ba mụ mụ sắp xếp, biết không?" Mặc dù biết đến lúc đó lời này sẽ bị mấy đứa nhỏ kia ném ra sau đầu, Tô Hàng vẫn nhắc nhở một câu. Không hề nghi ngờ, mấy đứa nhỏ lập tức đáp ứng, không chút do dự. Tựa hồ việc cùng nhau dọn dẹp này, tràn đầy sự mong chờ. Tốc độ ăn của bọn chúng, cũng theo đó tăng nhanh. Ầm ực uống hết cháo, mỗi đứa một cái bánh nếp, sáu nhóc tì lần lượt ợ một cái, sau đó rất chủ động cầm bát nhỏ, lộc cộc lộc cộc chạy vào bếp. Thấy vậy, Tô Hàng và Lâm Giai cười lắc đầu. Ở trên người mấy đứa nhỏ, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của chính mình khi còn bé. Đối với chuyện gì đã để tâm, thì trước kia chưa từng làm cũng trở nên hăng hái. "Cũng không phải chuyện gì xấu, đúng không?" Mắt hạnh khẽ động, Lâm Giai cười hỏi. Nhìn thấy vẻ tích cực của các con, Tô Hàng mỉm cười gật đầu: "Xem như vậy đi." ... Sắp xếp ổn thỏa trình tự dọn dẹp, Tô Hàng và Lâm Giai bắt đầu bận rộn. Mấy đứa nhỏ lúc đầu còn ngoan ngoãn đứng một bên, chờ ba ba mụ mụ phân việc cho mình. Đến sau, nhìn thấy ba ba mụ mụ đang làm gì, chúng liền không nhịn được xông lên, học theo mà làm. Đối với sự nhiệt tình của con cái, Tô Hàng vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có chút vui mừng. Thấy mấy đứa nhỏ cầm chổi và ky hốt rác, hắn cảm giác rõ ràng các con lại lớn thêm một chút rồi. Nhưng mà lần dọn dẹp vệ sinh hôm nay, lại tiêu tốn gấp đôi thời gian so với trước. "Được rồi, các con giúp được rất nhiều rồi, nghỉ ngơi chút đi, ba ba mụ mụ đi thay chăn trước đã." "Chờ các con nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ bắt đầu giặt đệm." Nửa đường, Tô Hàng kiếm cớ, để mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn ở lại phòng khách. Hai vợ chồng vào phòng ngủ, cũng không vội thay ga giường. Hai người ăn ý ngồi xuống giường, tựa vào nhau. "Mệt quá..." Lâm Giai thở dài, yếu ớt lẩm bẩm. Tô Hàng cười lắc đầu, nói: "Anh đã bảo rồi mà, lần này hai ta sẽ vất vả một chút." "Nói thì nói thế không sai." Vặn vẹo cái cổ, Lâm Giai ỉu xìu nói: "Nhưng mà mức độ mệt mỏi này, hơi vượt quá sức tưởng tượng của em." Vuốt mấy sợi tóc rủ xuống mặt nàng, Tô Hàng nhẹ nhàng nói: "Vậy lát nữa em nghỉ đi, còn lại không có nhiều nữa đâu, để anh làm." Anh thể trạng tốt. Thật sự, dọn dẹp đến giờ, còn chưa thấy quá mệt. Nhưng đối với lời đề nghị này, Lâm Giai lại không đồng ý. Lắc đầu, cô ý chí kiên định nói: "Sao có thể để một mình anh làm chứ? Đây là nhà của hai chúng ta mà." Nói xong, cô liền đứng dậy, vươn vai một cái, trên mặt khôi phục nụ cười: "Em hết mệt rồi ~" Thấy cô cố gượng nói không sao, Tô Hàng vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Trong những chuyện nhỏ nhặt này, cô luôn cố chấp có chút đáng yêu. "Thôi đi, vậy tiếp tục." Gật đầu, Tô Hàng cũng không khuyên thêm. Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, tính tình của đối phương đã quá rõ rồi. Anh biết, tình huống này, mình nói bao nhiêu, Lâm Giai cũng không nghe. Cô muốn nghe "anh có thể" chứ không phải những lời "anh phải nghỉ ngơi" đại loại thế. ... Nửa tiếng sau, hai vợ chồng lần lượt thay xong ga giường của hai phòng ngủ. Mấy vỏ chăn thì đều quẳng hết vào máy giặt. Còn tấm đệm bị Ngũ Bảo tè dầm, chỉ có thể tự mình xử lý. "Các con lại đây đi, ba ba dạy các con cách giặt." Tô Hàng nói xong, đem tấm đệm ném vào chậu, vẫy tay với mấy đứa nhỏ. Bỏ đồ chơi xuống, sáu đứa nhỏ nhanh như chớp mà chạy vào phòng vệ sinh. "Là rửa giống như giặt quần lót sao?" Lục Bảo nhìn cái đệm đang ngâm trong chậu, hiếu kỳ chớp mắt. Nửa năm trước, Tô Hàng và Lâm Giai bắt đầu rèn cho bọn nhỏ thói quen sau khi tắm xong tự giặt quần lót của mình. Thói quen từ nhỏ bồi dưỡng quả thực là rất tốt. Chỉ là bây giờ bọn chúng còn bé, giặt cũng chưa sạch lắm. Cho nên sau khi chúng tự giặt, Tô Hàng và Lâm Giai vẫn âm thầm giặt lại lần nữa. Giơ ngón cái với con gái, Tô Hàng khẳng định nói: "Cũng gần giống thế thôi." "Có điều đệm chăn nặng quá, giặt sẽ không dễ dàng như vậy." Nghe vậy, mấy đứa nhỏ ngẩn người ra. Một giây sau, Tam Bảo hưng phấn cười nói: "Vậy chúng ta có thể dùng chân giẫm lên nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận