Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 564:: Hay là khi còn bé càng kinh điển

Sau khi giải thích xong chuyện này với mấy đứa nhóc, Tô Hàng tiếp tục xem chúng làm bài tập. Nửa tiếng sau, một người lớn và sáu đứa nhỏ cuối cùng cũng ra khỏi thư phòng.
"Sao rồi?" Lâm Giai cười nhìn chồng và các con, đôi mắt hạnh hơi lo lắng.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Tô Hàng tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng ta cũng hiểu cảm giác làm thầy giáo rồi." Sáu đứa nhóc, sáu bài toán, đủ loại vấn đề khác nhau. Nửa tiếng này, anh trải qua tuyệt đối không nhẹ nhàng bằng mấy đứa trẻ.
"Hay là sau này em làm nhé?" Lâm Giai nói rồi, nghiêng đầu nhìn về phía mấy đứa nhóc đã vây quanh bàn trà, chuẩn bị xem phim hoạt hình.
Suy nghĩ một chút, Tô Hàng khẽ ho: "Hai chúng ta mỗi người một ngày đi." Anh vốn muốn trực tiếp ôm đồm hết việc chỉ bài cho mấy đứa nhóc. Nhưng nghĩ lại, hai vợ chồng thay phiên nhau thì tốt hơn. Hiện tại, kiến thức các con học còn đơn giản, anh giảng giải cũng dễ dàng. Sau này học khó, kiến thức phức tạp, anh sợ mình cũng biến thành ông bố bực bội trong các video hài hước.
"Ba ba, mụ mụ, hai người che mất TV rồi." Trên ghế sa lon, Tam Bảo cố gắng nghiêng người, phát hiện vẫn không thấy TV, không nhịn được lớn tiếng nhắc nhở ba mẹ.
Nghe vậy, Tô Hàng nhíu mày, dứt khoát kéo vợ vào chỗ ghế sô pha đơn. Sau khi mình ngồi xuống, anh tiện tay vỗ chân. Thấy thế, mặt Lâm Giai đỏ lên, không chút do dự lắc đầu: "Trước mặt các con đấy..."
"Mụ mụ, bọn con không sao." Đại Bảo bình thản lắc đầu. Các đứa còn lại thấy thế, cũng đều gật đầu theo.
"Dù sao bọn con biết ba ba mụ mụ rất ân ái." Nhị Bảo một bộ dạng nghiêm túc giải thích.
Tam Bảo cười hì hì nói: "Nên ba ba mụ mụ ôm một cái là chuyện rất bình thường ~"
"Ngươi xem, các con đều nói vậy rồi." Cười ha hả, Tô Hàng lại nhìn Lâm Giai: "Lại đây đi, ôm em xem ti vi."
"Mấy người..." Vừa buồn cười vừa bất lực nhìn chồng, lại quay sang nhìn mấy đứa nhóc, Lâm Giai khẽ ho một tiếng, vẫn không nhịn được ngồi xuống.
Thuận tay ôm cô vào lòng, Tô Hàng dựa ra sau một chút, bình tĩnh nhìn TV. Mấy đứa nhóc mỗi đứa cười một tiếng rồi cũng tiếp tục xem phim hoạt hình. Chỉ có Lâm Giai, thẹn thùng đến mức suýt xoa cả chân.
Nhưng cô vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, giả vờ bình tĩnh nhìn lên TV, hy vọng nội dung trên TV sẽ làm dịu đi sự ngượng ngùng trong lòng mình. Phải nói rằng, chiêu này quả thực có tác dụng. Không mấy chốc, cô cũng như mấy đứa nhóc, bắt đầu xem say sưa ngon lành. Thậm chí thỉnh thoảng dừng lại, cùng các con thảo luận về nội dung cốt truyện trong phim hoạt hình.
Nhìn vợ và các con bàn tán sôi nổi, Tô Hàng thở dài lắc đầu. Thôi xong. Xem ra anh đang nuôi bảy đứa trẻ đây mà.
"Chồng ơi, tập tiếp theo đi." Tô Hàng đang trong lòng vừa khóc vừa cười thì Lâm Giai thúc giục. Phim hoạt hình đang xem được bật trên điện thoại của anh. Thấy một tập đã kết thúc, Lâm Giai vội vàng nhắc nhở.
Nghe vậy, Tô Hàng cười cầm điện thoại lên, tiếp tục chuyển sang tập tiếp theo. Xem nội dung trên ti vi, Lâm Giai hơi xúc động cười một tiếng: "Quả nhiên phim hoạt hình hồi bé chúng ta xem, vẫn hay hơn, vẫn kinh điển hơn một chút."
"Đúng thế." Mắt nhìn lên TV, Tô Hàng đồng tình gật đầu. Hồi bé anh xem, phần lớn là phim như: Mèo cầu vồng, Thỏ lam thất hiệp truyện, Cậu bé đá bóng, Ninja Rùa, Slam Dunk. Ngày bé mỗi khi tan học, điều mong đợi nhất là cứ đến giờ lại dán mắt vào ti vi. Cho dù là nhạc mở đầu hay nhạc kết thúc cũng không nỡ tua. Còn phim hoạt hình mà bọn trẻ bây giờ xem so với những phim hồi bé của anh thì thực sự quá kém xa. Hơn nữa hiện nay có không ít phim hoạt hình, phim truyền hình hủy hoại tam quan, thiểu năng trí tuệ, thực sự không thể xem nổi.
"Ba ơi, bọn con có thể xem phim hoạt hình hồi ba mẹ còn bé không ạ?" Ngũ Bảo hỏi xong lại nhanh chóng liếc nhìn mẹ.
Nghe vậy, Tô Hàng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Được, chờ các con xem hết Bakusō Kyōdai Let's & Go, ba sẽ tìm phim mới cho các con."
"Ba ơi, có thật là có xe đua 4 bánh không ạ?" Tứ Bảo vẻ mặt chờ mong. Xem bộ phim hoạt hình này xong, giống như đa số các cậu con trai, cậu bé nảy sinh hứng thú với xe đua 4 bánh bên trong.
Suy nghĩ, Tô Hàng dứt khoát mở Taobao ra. Một lát sau, anh lại tắt đi, sau đó lắc đầu nói: "Không có loại mà hồi bé ba hay chơi."
"Vậy ạ..." Thất vọng bĩu môi, Tứ Bảo lại nhìn về phía ti vi, chăm chú nhìn chiếc xe đua 4 bánh trên màn hình.
Nhìn vẻ mặt của con trai, Tô Hàng có chút suy nghĩ. Thực ra hiện nay không phải không tìm được loại xe 4 bánh hồi trước, chỉ là cần tốn chút công sức thôi. Còn chút công sức đó đối với anh mà nói, thực sự không đáng kể.
Nghĩ đến đây, Tô Hàng cười nhạt. Anh lại nhìn sang mấy đứa nhóc, nói: "Nếu con thích lắm, ba có thể tặng con vào dịp sinh nhật."
"Thật ạ?!" Mạnh mẽ quay đầu lại, Tứ Bảo kích động nắm chặt bàn tay nhỏ. Cậu bé vội vàng gật đầu lia lịa, lớn tiếng nói: "Muốn ạ, con muốn xe 4 bánh làm quà sinh nhật!"
"Được." Cười gật gật đầu, Tô Hàng lại tiếp tục nhìn mấy đứa trẻ còn lại: "Các con thì sao? Muốn gì làm quà sinh nhật?"
"Con cũng muốn xe 4 bánh!"
"Con cũng vậy ạ ~" Mấy đứa trẻ nghe xong, nhao nhao nói ra cùng một ý nghĩ.
Nghe vậy, Tô Hàng nhướng mày, cười nói: "Được, vậy lúc đó các con nói cho ba muốn loại xe nào nhé, ba sẽ tặng các con vào dịp sinh nhật."
"Hì hì ~ ba ba tốt nhất!" Mấy đứa nhóc vui vẻ cười một tiếng, lần lượt chạy đến, hôn ba một cái vào má.
Ngay lúc Tô Hàng chuẩn bị nhắc bọn nhỏ sắp đến giờ ngủ thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên. Thấy người gọi là viện trưởng Lận, anh nhướng mày, cầm điện thoại ra ban công. Sau khi bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của viện trưởng Lận: "Tô tiên sinh, muộn thế này làm phiền anh, xin lỗi nhé. Chắc anh vẫn chưa ngủ phải không ạ?"
"Chưa ạ." Lắc đầu, Tô Hàng vội hỏi: "Không biết viện trưởng Lận đột nhiên gọi điện có chuyện gì không?"
"Thực ra là có liên quan đến vụ việc quấy rối trường học trước đó." Nói đến đây, giọng của viện trưởng Lận ngập ngừng một chút, ngay sau đó nói tiếp: "Việc anh cho các con xin nghỉ, cô Hồ đã nói cho tôi biết."
"Nhưng mà tôi cảm thấy, làm vậy đối với bọn trẻ cũng không thích hợp lắm." Hơi nhướng mày, Tô Hàng có chút suy nghĩ nói: "Vậy ý của viện trưởng Lận là?"
"Ừm...Hôm nay tôi và cô Hồ đã bàn bạc một chút." Im lặng một giây, viện trưởng Lận liền nói: "Ngày mai, hay là anh cho các cháu quay lại trường học thử xem?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận