Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 631:: Ba ba ngươi ngược đãi ta!

Chương 631: Ba ba, ngươi ngược đãi ta! Nghe xong những lời này, Hứa Phong Thành trợn tròn hai mắt, sau đó nhìn lại Đại Bảo và Tứ Bảo. "Ba của các ngươi, bình thường huấn luyện các ngươi thế nào?" "Ừm... chạy bộ, đứng tấn, đứng cọc..." Tứ Bảo vừa đếm ngón tay vừa lẩm bẩm. Nghe càng nhiều, mọi người càng thêm ngạc nhiên. Đến cuối cùng, Hồ Lập Bằng cuối cùng không nhịn được ngắt lời Tứ Bảo, sau đó cười gượng gạo nói: "Tô Trác, ba của cháu làm nghề gì?" Vừa chạy bộ, vừa đứng cọc, lại còn đứng tấn... Chẳng lẽ là vận động viên? Nhưng cũng không giống mà. Hay là người luyện võ? "Làm việc ạ?" Tứ Bảo chớp mắt mấy cái, bình thản nói: "Ba của cháu là thợ điêu khắc." "Thợ điêu khắc?" Nghe vậy, tất cả mọi người bao gồm cả Hướng Văn Lâm đều ngẩn người. Nheo mắt, Hướng Văn Lâm có chút khó tin hỏi: "Ba của cháu không phải là vận động viên sao?" "Không phải mà." Tứ Bảo nhíu mày lắc đầu. Hắn không hiểu vì sao Hướng lão sư lại nói ba là vận động viên. Bên cạnh, Đại Bảo thấy mọi người đều bị em trai làm cho rối trí, liền tốt bụng giải thích: "Ba của bọn cháu làm việc điêu khắc, nhưng mà ba cháu võ thuật giỏi lắm." "..." Nghe Đại Bảo giải thích xong, Hướng Văn Lâm và những người khác lại thêm kinh ngạc. Trần Lập Bằng dở khóc dở cười nhìn Đại Bảo và Tứ Bảo, lắc đầu nói: "Ba của các cháu, có vẻ lợi hại đấy..." "Đương nhiên rồi, ba là lợi hại nhất!" Tứ Bảo kiêu ngạo ưỡn ngực. Trong mắt của cậu bé, ba chính là người anh hùng lợi hại nhất! "Hai đứa chắc là từ nhỏ đã đi theo ba học võ nhỉ? Thảo nào thể lực lại tốt như vậy." Hướng Văn Lâm vừa cảm thán vừa mừng vì đã tìm được nhân tài. Hứa Phong Thành ngập ngừng nhìn về phía Hướng Văn Lâm, do dự hỏi: "Hướng lão sư, chẳng lẽ con muốn được như bọn họ, cũng phải đi học võ sao?" "..." Liếc nhìn Hứa Phong Thành một cái, Hướng Văn Lâm không chút nể nang nói: "Con muốn học, người ta còn chưa chắc đã chịu dạy đâu." "Thôi đi, nghiêm túc huấn luyện!" Nói xong, ông vỗ tay ra hiệu mọi người tập hợp. Trần Lập Bằng có chút luyến tiếc nhìn Đại Bảo và Tứ Bảo, đành phải từ bỏ ý định lôi kéo người. Hai đứa bé tốt như vậy, Hướng Văn Lâm chắc chắn sẽ không bỏ qua. ... Cho đến năm giờ rưỡi chiều, buổi huấn luyện một ngày mới kết thúc. Vì muốn xem thử Tô Hàng là người cha như thế nào, Hướng Văn Lâm đi theo Đại Bảo và Tứ Bảo cùng rời trường. Ông cho rằng Tô Hàng là người lớn tuổi, có con khi về già. Sở hữu nhiều bản lĩnh như vậy, chắc chắn phải học hơn nửa đời người. Kết quả sau khi tận mắt nhìn thấy Tô Hàng, Hướng Văn Lâm mới biết mình đã nghĩ quá nhiều. Đừng nói là có con khi về già. Chỉ nhìn vẻ ngoài của Tô Hàng, anh còn trẻ cứ như một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Chỉ có điều khí chất và khí tràng không còn chút nào là học sinh nữa. Nhất cử nhất động đều toát ra một vẻ trầm ổn. "Ba, đây là Hướng lão sư, người huấn luyện chúng con chạy bộ." Vừa đến trước mặt ba, Đại Bảo và Tứ Bảo lập tức nhiệt tình giới thiệu. Nghe vậy, Tô Hàng nhìn Hướng Văn Lâm, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới rồi khẽ cười. "Chào thầy Hướng." "Chào anh." Hướng Văn Lâm ngẩn người gật đầu, sau đó cười một tiếng rồi bắt đầu khen Đại Bảo và Tứ Bảo. Nghe Hướng Văn Lâm khen, Đại Bảo và Tứ Bảo ngại ngùng lùi ra sau, còn Tô Hàng thì lại rất vừa lòng. Dù sao cũng không có bậc phụ huynh nào không muốn nghe con mình được khen cả. Khen xong, Hướng Văn Lâm lại cùng Tô Hàng thảo luận về phương pháp huấn luyện của Đại Bảo và Tứ Bảo. Cuối cùng nhận ra rằng, những gì Tứ Bảo nói không hề sai lệch. Chạy bộ, đứng tấn, đứng cọc... Sau khi nghe xong, Hướng Văn Lâm hoàn toàn bỏ ý định thỉnh giáo. Phương pháp huấn luyện của người tập võ có lẽ không phù hợp với những học sinh ở trường. Nếu mình mà áp dụng theo cách đó, chắc học sinh sẽ bỏ chạy hết mất. "Thầy Hướng, còn chuyện gì khác sao?" Tô Hàng thấy Hướng Văn Lâm cứ im lặng nãy giờ, tiện miệng hỏi một câu. Nghe vậy, Hướng Văn Lâm lắc đầu: "Không, không có gì. Tô tiên sinh, làm phiền anh rồi." "Không sao." Gật đầu, Tô Hàng cười nhìn Đại Bảo và Tứ Bảo: "Về thôi, mẹ ở nhà làm cơm xong rồi, đang chờ hai con về ăn cơm." "Ba, tối nay con có thể xem phim hoạt hình không?" Tứ Bảo vừa chui vào trong xe vừa hỏi với vẻ mong chờ. Thấy thằng nhóc này lúc nào cũng không quên chuyện xem phim hoạt hình, Tô Hàng ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ rồi thản nhiên nói: "Vậy phải xem con làm bài tập thế nào đã." "Con có thể xin tỷ và muội 'tham khảo' một chút được không?" "Con xem có muốn bị ăn đòn không hả." "Ba, con sai rồi..." "Ừm, biết là tốt rồi." Cười ha ha, Tô Hàng vui vẻ đóng cửa xe lại. Anh gật đầu với Hướng Văn Lâm đang nhìn mình chằm chằm rồi vào ghế lái, lái xe rời đi. Nhìn theo chiếc xe đi xa, Hướng Văn Lâm thở dài lắc đầu. "Quả nhiên... Một số việc không chỉ cần có t·h·iên phú, mà còn cần cả sự cố gắng sau này nữa..." Nếu Đại Bảo và Tứ Bảo không học võ, chắc không thể có được thành tích như bây giờ... ... Về đến nhà, Đại Bảo và Tứ Bảo ăn cơm xong xuôi thì bắt đầu cắm đầu vào làm bài tập. Đại Bảo thì không có vấn đề gì, chỉ một tiếng là đã xong hết bài. Tứ Bảo đến khi làm bài ngữ văn thì bắt đầu rơi vào vòng luẩn quẩn khổ sở. Có một câu nói rất hay. Không làm bài tập, mẹ hiền con thảo. Một khi làm bài tập, gà bay chó chạy. Mỗi lần kèm Tứ Bảo làm bài ngữ văn, Tô Hàng lại cảm nhận rất rõ câu nói này. Nếu có thể, anh rất muốn cho Tứ Bảo một cái hệ thống phụ đạo ngữ văn. Cũng không cầu hệ thống này có thể mang lại khả năng đặc biệt nào, chỉ cần phụ đạo tốt môn ngữ văn cho con, anh đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng chuyện này cũng chỉ là mơ mộng mà thôi. Vì sau khi hỏi hệ thống của mình thì anh mới phát hiện căn bản là không có hệ thống như vậy. Trong thư phòng, Tứ Bảo vừa lau nước mắt vừa ấm ức kêu lên: "Ba ba, ba ngược đãi con, ba chỉ là không muốn cho con xem phim hoạt hình thôi!" "Ta không chỉ ngược đãi con, ta còn muốn đánh con nữa. Muốn xem phim hoạt hình? Khi nào đọc đúng chữ này thì con có thể xem." "Oa ba không phải là ba tốt của con!" "Ha ha... Lúc này mà ta còn muốn làm ba tốt nữa thì chắc ta tức chết mất." Nhìn thằng con đang khóc lóc om sòm, Tô Hàng cười thầm. Hồi trước anh xem mấy video phụ huynh kèm con làm bài tập hài hước kia còn thấy vui bao nhiêu, thì bây giờ thấy bực mình bấy nhiêu. Nếu có thể quay lại hình ảnh mỗi ngày mình kèm Tứ Bảo làm bài tập thì chắc chắn sẽ có cả một bộ sưu tập để mà xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận