Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1232: Tiểu hài tử dễ dàng nhất dỗ

Chương 1232: Trẻ con dễ dỗ nhất Tuy nói là vậy, nhưng Cung Thiếu Đình sau đó cũng không làm khó Tứ Bảo nữa, không bắt lại mà trêu đùa một hồi rồi thả ra. Hắn không hề có khuynh hướng bạo lực, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà thật đi đánh trẻ con.
"Được rồi, ta muốn đi dạo một vòng ở khu bên kia, ngươi có muốn đi cùng không?"
Thả Tứ Bảo ra rồi, Cung Thiếu Đình đi theo sau hỏi. Dù sao Đại Bảo và Trương Thốc Xúc bọn họ bắt không được, vậy thì cùng Tứ Bảo kết bạn đi chơi khắp nơi một vòng cũng được, một mình hắn thì hơi chán.
"Hừ! Không đi, muốn đi thì ngươi đi, ta không muốn đi cùng ngươi đâu."
Nghe vậy, Tứ Bảo hừ một tiếng, vội lắc đầu cự tuyệt. Xem ra là vẫn còn để bụng chuyện Cung Thiếu Đình vừa rồi giở trò lừa bịp.
"Thật không đi sao? Ta thấy bên kia hình như có xe kem, vừa hay ta đang muốn mua cho ngươi một cái kem ly ngon đấy, ngươi muốn ăn cái gì? Thật không đi sao?"
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình vẻ mặt vô tội hỏi. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trong mắt hắn có chút ý cười như không cười. Tính nết của bọn trẻ này, hắn cơ bản đã nắm được, dỗ dành chúng quả thực rất đơn giản. Nhất là Tứ Bảo, vẫn là một đứa rất ham ăn, chỉ cần chút đồ ăn ngon là có thể dễ dàng giải quyết.
"Thật sao, lần này sẽ không lại lừa ta chứ?"
Quả nhiên, vừa nghe thế, Tứ Bảo đang cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên, mắt sáng như sao.
"Đương nhiên là thật, vừa rồi chỉ là đùa với ngươi thôi, đi thôi, ngươi muốn ăn loại nào?"
Cung Thiếu Đình đáp ngay, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm đậm. Thật không ngờ, giờ phút này trông hắn y như mấy ông chú xấu trong phim hoạt hình chuyên lừa trẻ con.
"Ta còn chưa thấy đâu, cái kia, cái kia chúng ta có thể qua tự chọn được không..."
Tứ Bảo vừa nói vừa theo Cung Thiếu Đình đi.
Cứ như vậy, đám trẻ cùng Tô Hàng tự tìm niềm vui, cũng có lúc gặp nhau, nhưng lại nhanh chóng tách ra. Mãi đến gần trưa, bọn họ thấy chơi hơi mệt, bèn hướng về phía lâu đài công viên, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị tập hợp.
Đợi đến khi Cung Thiếu Đình và Tứ Bảo tới bên kia, thì Trương Thốc Xúc, Đại Bảo và Lục Bảo đã đứng đợi ở cửa.
Cung Thiếu Đình vừa tới, Trương Thốc Xúc liền sợ hãi lùi về phía sau mấy bước. Có lẽ vì hắn là người chủ trương hất Cung Thiếu Đình ra, Trương Thốc Xúc sợ lúc này Cung Thiếu Đình sẽ tìm đến tính sổ.
"Ngươi trốn cái gì? Trông ta đáng sợ vậy sao? Có ăn thịt ngươi đâu."
Thấy vậy, Cung Thiếu Đình liếc Trương Thốc Xúc, rồi thản nhiên nói, cứ như thể màn rượt đuổi kịch liệt vừa rồi chưa từng xảy ra.
"Vừa nãy ngươi còn thả lời hung ác với ta mà..."
Trương Thốc Xúc nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng chỉ là nói nhỏ thôi, Cung Thiếu Đình không thể nghe thấy được. Nếu không, có lẽ dù vừa thoát được một trận đánh đòn, Cung Thiếu Đình lại sẽ cho hắn thấy cảnh bông hoa vì sao nở màu hồng đến vậy.
"A ~ Tiểu Trác, ngươi ăn gì vậy? Miệng dính bơ hay sao ấy? Sao không lau đi."
Đúng lúc này, Đại Bảo đột nhiên tinh mắt phát hiện khóe miệng Tứ Bảo có vết bẩn, chắc là do kem ly dính vào.
"A, cái này hả, do chú công vừa mời ta ăn kem ly, không cẩn thận bị dính thôi."
Tứ Bảo xoa xoa miệng rồi nói.
"Vậy mà các ngươi đi ăn kem ly, làm ta cũng thấy thèm rồi. Lát nữa ăn cơm xong nhất định phải đi bảo ba mua cho một cái."
Nghe vậy, Đại Bảo hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn cái bụng đói meo của mình, nó còn đang kêu ùng ục. Bọn họ chạy cả buổi sáng, lại còn đi vòng quanh cả công viên gần nửa ngày trời, bụng còn trống rỗng, chưa có hạt cơm nào.
"Ô ô ~ ta cũng muốn ăn kem ly."
Lục Bảo cũng xông tới, người lúc đói bụng thì ham ăn nhất.
"Anh họ, các ngươi quá đáng ghét, lại còn lén lút đi ăn kem ly mà không nói cho chúng ta biết."
Trương Thốc Xúc thì lại trách Cung Thiếu Đình, mặt ỉu xìu, không thể không thừa nhận lúc này hắn cũng thèm ăn.
"Trách ta à, cái gì gọi là lén lút ăn? Bọn ta đường hoàng đi ăn đấy chứ sao? Là các ngươi nửa đường cứ đòi hất ta ra rồi bỏ chạy thôi."
Cung Thiếu Đình nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nếu không phải Đại Bảo với Trương Thốc Xúc bọn họ đột ngột bỏ chạy thì chắc cũng ăn được kem ly rồi.
"Vậy ta mặc kệ, dù sao ta cũng muốn ăn, không thì về ta sẽ mách mụ mụ ngươi ăn hiếp ta."
Lần này, Trương Thốc Xúc liền dở trò vô lại. Ở chung với Cung Thiếu Đình lâu như vậy, hắn vẫn biết Cung Thiếu Đình có hơi sợ mụ mụ hắn, chẳng có gì hiệu quả hơn việc mách mẹ cả.
"Được được được, chẳng phải một cái kem ly sao? Lát nữa mua cho mỗi đứa một cái."
Cung Thiếu Đình bất đắc dĩ, nhưng vẫn miệng đầy đồng ý, mấy cái kem ly thôi mà, cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận