Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 854:: Quá bại gia a!

"Chương 854: Quá phung phí a! Như vậy thật tốt, trong cửa hàng lần này đau lòng vì mất đi một khối cực phẩm nguyên thạch vật liệu, chờ vị khách nhân này đi rồi, hắn e rằng lại khó nhìn thấy đồ tốt như vậy. "Tô đại sư! Ta xin nhờ ngài chuyện này. . ." Sau đó, lão bản vẻ mặt nghiêm trọng lướt tới, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tô Hàng cắt ngang. "Đừng nói nữa, không bán! Đã giao dịch rồi, ngài cũng không thể đổi ý được!" Tô Hàng trực tiếp đưa tay ngăn lại lão bản, rất sợ hắn tới cướp lại giống như. "Ai ~" Cuối cùng hết cách, lão bản không nhịn được thở dài một tiếng. Một khối vật liệu tốt như vậy lại tuột qua kẽ tay, hắn đau lòng muốn chết. Hắn thật muốn đổi ý, nhưng cửa hàng nguyên thạch này có thể đứng chân ở chợ lâu như vậy, không thể vì một khối nguyên thạch mà làm hỏng danh tiếng được! Bất quá, lúc này hắn muốn đưa Tô Hàng vào sổ đen thì có thật, không thể để Tô Hàng về sau lại đến tiệm, mỗi lần nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy khó chịu vô cùng. "Vậy đi! Ta ở đây còn có nguyên thạch vật liệu, ngươi tùy ý chọn mười khối thế nào, dùng cái này để đổi?" Dừng một chút, lão bản lại rất không cam tâm hỏi một tiếng. Hắn sở dĩ chấp nhất với khối nguyên thạch này như vậy, là vì trong cửa hàng có thể dùng để trấn tiệm rất ít vật liệu, khối này trong tay Tô Hàng đã đạt tới tiêu chuẩn này, thậm chí có thể còn tốt hơn. Cho nên, lão bản mới muốn bỏ ra nhiều tiền để mua. "Ừm. . . Khối vật liệu này là ta hứa cho con gái mang đi tham gia điêu khắc tranh tài, e rằng không thể đổi, nếu là của ta thì nhất định sẽ đổi với ngươi!" Nghĩ một chút, Tô Hàng trực tiếp bày tỏ. Dù sao vừa mới đã đồng ý với Lục Bảo, hắn xem như tấm gương của con trẻ, không thể vì chút lợi nhuận này mà nuốt lời được. "Cái này còn để con gái của ngươi cầm đi tham gia điêu khắc tranh tài? ! !" Lão bản dùng vẻ mặt như gặp ma nhìn Tô Hàng, phảng phất nghe được chuyện không thể tin được. "Đúng vậy! Nếu không ngươi nghĩ vừa nãy ta nói đùa à?" Tô Hàng bật cười một tiếng, mặc dù hắn cũng có chút không nỡ, nhưng loại đồ vật này đều là vật ngoài thân, Tô Hàng quyết định vẫn có thể buông bỏ. Hơn nữa, hắn tin vào kỹ năng điêu khắc của Lục Bảo, tuyệt đối chỉ có thể làm tăng giá trị khối nguyên thạch này chứ không phải làm mất giá. "Phung phí a! Quá phung phí a! Ta về trước nghỉ ngơi đã, có chuyện ngươi bảo nhân viên cửa hàng đến gọi ta!" Rung mình một hồi, lão bản mới ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cảm giác hô hấp có chút khó khăn, sau đó liền quay trở lại. Hắn sợ nếu tiếp tục ở lại chỗ này, tuyệt đối sẽ bị Tô Hàng làm tức chết tại chỗ mất! "Tốt! Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, chúng ta chuẩn bị về thôi!" Tô Hàng hướng đám người và Lâm Giai chào hỏi, định lúc này về. Hôm nay đã chiếm được lợi lớn, mà ở lại chọn thêm vài khối nguyên thạch vật liệu tốt nữa, lão bản có lẽ sẽ xông ra liều mạng với Tô Hàng mất. "Ha ha ~ đi thôi!" Lâm Giai cười nhẹ một tiếng. Nàng nãy giờ vẫn luôn im lặng, cũng không hiểu về nguyên thạch vật liệu, nhưng nhìn ra được Tô Hàng lần này tuyệt đối đã kiếm lời! Cho nên cũng rất vui. Còn về Lục Bảo, đã ôm khối nguyên thạch kia vào lòng ngắm nghía, thật sự thích không buông tay. "Chờ một chút! Vị tiểu bằng hữu này, có thể cho ta xem khối vật liệu này của cháu được không?" Lúc Tô Hàng chuẩn bị đi thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói già nua. Mọi người quay người lại, liền thấy một vị tóc mai trắng, đã qua tuổi lục tuần lão giả đứng ở sau lưng bọn họ. Lão giả mặc một bộ áo lót đường trang màu đen, nhìn xem có vẻ như mới từ ngoài cửa vào, Tô Hàng đoán chắc cũng là một người đến chọn mua nguyên thạch. "Ưm ~" Lục Bảo bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Tô Hàng. Cô bé không muốn đưa khối nguyên thạch vật liệu quý giá này ra, nhưng lão giả trước mắt nhìn có vẻ không phải người xấu, nên Lục Bảo nhất thời không biết quyết định thế nào, chỉ có thể nhìn về phía Tô Hàng. "Cho ông xem một chút đi!" Tô Hàng gật nhẹ đầu, khẽ nói một tiếng. Nhìn một chút cũng sẽ không thiếu đi được, hơn nữa ông lão này tuổi cũng không nhỏ, thể trạng không tốt lắm, còn có thể cướp đi hay sao? "Vâng ạ!" Lục Bảo nhẹ gật đầu, vẫn là không tình nguyện đưa khối nguyên thạch kia cho ông lão. "Tốt tốt tốt! Đúng là một khối chất liệu tốt, rất lâu rồi không nhìn thấy vật liệu tốt như vậy. . ." Lão giả vừa vuốt ve khối nguyên thạch vật liệu kia, vừa trầm giọng nói, bộ dạng kia y như đang nhìn thấy lại người vợ già mà mình đã xa cách mấy chục năm. "Không biết khối vật liệu này có muốn nhượng lại không? Giá cả tuyệt đối công bằng!" Sau đó, lão giả nhìn sang Tô Hàng dò hỏi, gặp được đồ tốt như vậy, tự nhiên không thể bỏ qua. "Ngại quá! Khối nguyên thạch vật liệu này là cho con gái tôi mang đi tham gia điêu khắc tranh tài! Cho nên. . ." Tô Hàng lắc đầu, mặc dù không nói ra hết lời, nhưng ý cự tuyệt đã rất rõ ràng. "Ồ? Con gái của cậu cũng biết điêu khắc?" Lão giả hơi ngạc nhiên, thật sự là tuổi Lục Bảo trông còn quá nhỏ. Ông không có cùng suy nghĩ với lão bản cửa hàng, nói thẳng là lãng phí khối vật liệu, mà ngược lại cảm thấy rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận