Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1605: Đoàn tụ khoái hoạt

Chương 1605: Đoàn tụ vui vẻ
Hai cặp vợ chồng già thấy Tô Hàng và Lâm Giai lộ vẻ mệt mỏi, họ nhìn nhau, hiểu ý không đánh thức Tô Hàng và Lâm Giai, mà đưa sáu đứa trẻ ra phòng khác chơi. Đến khi các cụ làm xong đồ ăn, bày lên bàn mới gọi hai người dậy.
"Dậy đi, ăn cơm xong rồi về phòng ngủ tiếp." Ba của Tô Hàng tiến lên đánh thức Tô Hàng.
"Ba? Sao con lại ngủ quên mất..." Tô Hàng mơ màng mở mắt, thấy Lâm Giai bên cạnh cũng ngủ. Vậy là, hắn nhẹ nhàng lay Lâm Giai.
"Mang sáu đứa đi chơi đã mệt thế rồi. Hơn nữa, nếu các con đi xem phim hay làm gì khác, chỉ cần ngồi yên giữ trẻ thì còn đỡ, đằng này các con lại đi trượt tuyết, hết lượt này đến lượt khác, thân sắt cũng chịu không nổi." Ba của Tô Hàng thấu tình đạt lý nói.
"Đúng là mệt quá," Lâm Giai cũng duỗi tay ra, "Mới chơi mấy ngày mà mấy đứa nhỏ đã chưa thấy đã gì."
"Đúng đấy, hôm nay trên máy bay chúng nó còn hỏi bao giờ lại được đi chơi nữa." Tô Hàng vừa cười vừa quay người kéo Lâm Giai.
"Thơm quá, mùi thức ăn này nghe thôi đã thấy đói rồi." Tô Hàng ra vẻ thèm thuồng nói.
"Đói thì lát nữa con ăn nhiều vào, ăn no rồi thì về nhà ngủ tiếp cùng Giai Giai đi." Mẹ của Tô Hàng vừa nói vừa bưng bát ra bàn ăn.
Giờ đây, cả nhà có thể thực sự ngồi lại với nhau, ăn một bữa cơm. Có lẽ là thương Tô Hàng và Lâm Giai, lúc ăn cơm bốn người lớn không ai hỏi chuyện thú vị khi đi du lịch. Ngược lại sáu đứa bé lại tranh nhau kể lại những chuyện khó quên khi trượt tuyết. Đương nhiên, cũng có cả những chuyện không vui. Điều này khiến bố mẹ của Tô Hàng và Lâm Giai nhíu mày.
"Sao lại có người như thế chứ? Đúng là chẳng có tí ý thức nào cả!"
"Đúng vậy, đấy là còn may là ta không ở đấy, nếu không ta nhất định phải tranh luận với hắn một phen!"
Bốn người lớn lúc này đều lộ vẻ phẫn nộ, Tô Hàng và Lâm Giai bất lực nhìn nhau. Họ cảm thấy, nếu như giờ mấy người già có thể đến khách sạn kia, nhất định sẽ lôi mấy người gây chuyện kia ra, dạy dỗ cho một trận.
"Thôi mà ba mẹ, chuyện này qua rồi, đừng nói nữa." Tô Hàng can ngăn.
"Đúng đó ạ, dù sao đi du lịch thì cũng không thể suôn sẻ hết được. Quan trọng là chúng con vui vẻ trở về là được rồi." Lâm Giai cũng phụ họa.
Nghe cả hai đứa nói vậy, hai bên bố mẹ cũng nguôi giận. Để tránh cho lũ trẻ nói nhiều sai nhiều, Tô Hàng và Lâm Giai bắt đầu kể những chuyện thú vị, chuyện lạ mắt mà họ thấy được. Bố mẹ hai bên đều tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng còn góp vài câu về những chuyện mình đã từng nghe hoặc từng thấy. Đến khi ăn xong cơm, Tô Hàng và Lâm Giai còn nói chuyện với bố mẹ gần một tiếng, rồi mới trở về phòng ngủ.
"Trời ơi, sao con cảm thấy về đến nhà còn mệt hơn ở khách sạn nữa?"
Lâm Giai nằm thẳng đơ trên giường, lộ vẻ mặt không còn thiết sống.
"Mấy người họ tò mò ấy mà, đợi cơn tò mò này qua đi thì sẽ ổn thôi." Tô Hàng nói rồi cũng nằm xuống giường.
Hai vợ chồng ôm nhau ngủ, bên ngoài gia đình vui vẻ náo nhiệt, nhưng trong phòng ngủ lại tĩnh lặng, cũng xem như một phần ấm áp. Có lẽ là quá mệt mỏi, cả hai ngủ một giấc đến tận ngày hôm sau. Tô Hàng tỉnh trước, hắn vươn vai, rồi cầm điện thoại xem giờ.
4:30 sáng
Giờ này có lẽ cả bố mẹ hai bên còn chưa dậy, Tô Hàng thấy đói bụng. Hắn nhìn Lâm Giai vẫn đang ngủ say, liền nhẹ nhàng ngồi dậy, định đi xuống bếp làm gì đó ăn.
"Anh dậy rồi à?" Lâm Giai cất giọng ngái ngủ, làm Tô Hàng giật mình.
Tô Hàng quay đầu nhìn, thấy Lâm Giai cũng không biết tỉnh dậy từ bao giờ.
"Xin lỗi, làm em giật mình à?" Tô Hàng rùng mình, Lâm Giai lúc này mới giật mình nhận ra, hình như lời mình vừa nói hơi đột ngột.
"Cũng hơi giật mình, nhưng nếu vợ hôn anh một cái là sẽ hết ngay." Tô Hàng nhanh chóng phản ứng, hắn cười tiến lại gần Lâm Giai.
"Ghét, mau dậy đi, mẹ còn ở bên ngoài đấy!" Lâm Giai cười đẩy ra.
"Giờ mới 4:30 sáng, ba mẹ chưa dậy đâu, mấy đứa bé kia cũng đang ngủ say." Tô Hàng nói xong liền xoay người đè lên người Lâm Giai.
"Vợ à, dạo này chúng ta chăm sóc lũ trẻ, em còn chưa nghĩ tới việc chăm sóc anh gì cả." Ý trong lời nói của Tô Hàng không cần nói cũng hiểu. Nhìn ánh mắt mờ ám của Tô Hàng, Lâm Giai có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không từ chối. Nhân lúc mặt trời chưa ló dạng, hai người lặng lẽ hưởng thụ một chút thời gian thân mật của vợ chồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận