Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 637:: Nhiều chơi đùa khai phát đầu óc

Chương 637: Chơi nhiều để phát triển trí não
Dường như sợ ba ba tức giận, ánh mắt của Tam Bảo có chút rụt rè. Nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chăm chú. Đối diện với ánh mắt kiên định của cô nhóc, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng, nhất thời không phân rõ nàng là nghiêm túc, hay chỉ nói thuận miệng.
"Chuyện này, về nhà rồi hãy nói nhé." Đưa tay xoa xoa đầu Tam Bảo, Tô Hàng cười nhạt nói: "Dù sao chuyện này, không phải một mình ba ba quyết định được."
"Mẹ, ông bà nội với ông bà ngoại, đều cần biết chuyện này." Thực ra hắn thấy, Tam Bảo nảy ra ý nghĩ này, phần lớn là nhất thời hứng khởi. Nhưng hắn vẫn không trực tiếp phủ nhận ý nghĩ của cô bé. Bởi vì cứ phủ nhận mãi, sẽ chỉ làm cô bé sau này không muốn nói gì với hắn nữa.
"Vâng ạ ba..." Ngoan ngoãn gật đầu, Tam Bảo cũng đi theo lên xe. Nhìn phản ứng của cô bé, Tô Hàng hài lòng gật gật đầu, vừa nói chuyện vừa lái xe chở bọn nhỏ về nhà...
Răng rắc!
Theo tiếng cửa phòng mở ra, mấy đứa nhóc kia còn chưa kịp thay giày đã xông vào phòng khách. "Ông bà nội, ông bà ngoại ~" Vừa hô lớn, bọn nhỏ vừa thân mật chạy đến chỗ bốn người lớn.
Trong phòng khách, Lâm Giai đang kể cho cha mẹ nghe về tình hình gần đây của bọn trẻ. Thấy cháu ngoan của mình trở về, Lâm Duyệt Thanh vội vàng đứng lên, cười dịu dàng đáp lại, ôm chặt lấy Nhị Bảo gần mình nhất.
"Mấy đứa đáng yêu nhà ta về rồi à?" "Đến đây, Tiểu Ngữ cho bà nội một cái hôn ~"
"Vâng ạ!" Nhị Bảo nghe vậy cười một tiếng, lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Chụt!"
Cô nhóc hôn một cái thật mạnh, rồi cười ôm cổ bà nội. "Bà nội ơi, Tiểu Ngữ rất nhớ bà!" "Bà nội cũng rất nhớ Tiểu Ngữ ~" "Bà nội tối nay ở lại đây không ạ?"
"Ai da, không được rồi, bà nội buổi tối phải về nhà cùng ông nội."
"Ừm... Được ạ."
"Hay là Tiểu Ngữ tối nay về nhà ở với bà nội nhé?"
"Cái này... Tiểu Ngữ vẫn muốn ở cùng ba ba mẹ ạ." Nhị Bảo vừa nói vừa ngượng ngùng cười một tiếng. So với việc ở cùng ông bà nội, nàng vẫn thích ở cùng ba mẹ hơn. Có câu nói rất đúng. Trẻ con lúc bé ai chăm sóc nhiều hơn thì sẽ thích người đó hơn. Cho nên về điểm này, Tô Hàng và Lâm Giai vẫn luôn rất may mắn, mấy đứa nhỏ này do chính tay họ nuôi nấng.
"Ông ơi, có đồ chơi mới không ạ?" Trong lúc Nhị Bảo ôm bà nội, Tứ Bảo đã nhanh chân đến trước mặt ông nội. Đối mặt với ánh mắt mong chờ của cậu bé, Tô Thành cười ha ha, thuận tay lấy từ sau lưng ra một cái hộp.
"Đương nhiên là có rồi, đây là đồ chơi lần này."
"Oa! Cảm ơn ông!" Hưng phấn hô lớn một tiếng, Tứ Bảo lập tức ôm đồ chơi ngồi sang một bên, bắt đầu mở hộp.
Thấy vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ nhìn cha mình: "Cha, cha cứ chiều hư Tiểu Trác."
Nghe vậy, Tô Thành ha ha cười lắc đầu: "Không sao đâu, đều là đồ chơi phát triển trí tuệ cả, chơi nhiều thì sẽ phát triển đầu óc." Nói xong, ông chỉ chỉ vào Tứ Bảo đang chăm chú nhìn đồ chơi.
Tô Hàng cũng nhìn qua, nhất thời có chút buồn cười. Đó là một loại đồ chơi xếp hình bằng gỗ. Từng mảnh gỗ nhỏ có thể ghép lại thành một nhân vật hoạt hình. Nhân vật này, vừa hay lại là Pikachu mà Tứ Bảo thích nhất. Dù ghép xong thì sản phẩm cũng không lớn, nhưng những mảnh gỗ nhỏ này cũng phải hơn hai trăm miếng. Mấy mảnh gỗ nhỏ li ti khiến Tứ Bảo trợn tròn mắt.
"Khi nào con ghép xong bộ đồ chơi này thì ông sẽ mua cho con đồ chơi khác." Tô Thành vừa uống trà vừa cười nói với Tứ Bảo. Nghe vậy, Tứ Bảo ngẩn người một giây, trong mắt hiện lên vẻ tự tin.
"Cháu nhất định sẽ ghép xong!" Nói xong, cậu cầm mấy gói nhỏ gỗ xếp hình, nhanh như chớp chạy vào phòng giải trí.
Nghĩ là hiện tại vẫn chưa vội ăn cơm, Tô Hàng cũng không ngăn cậu bé. Trong khi các anh chị em vây quanh ông bà nội, ông bà ngoại, Tam Bảo lại chậm chạp, lặng lẽ đi đến bên cạnh ba ba. "Ba ơi..." Nàng duỗi tay nhỏ kéo nhẹ tay áo ba, mắt láo liên, nhỏ giọng nói: "Chuyện vừa nãy con nói với ba, ba giúp con nói cho mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại nghe nha."
"Hả? Sao con không tự nói?" Tô Hàng cũng nhỏ giọng hỏi lại.
Ngại ngùng gãi má, Tam Bảo thẹn thùng nói: "Con không dám." "Vậy à." Cười xoa xoa đầu Tam Bảo, Tô Hàng nắm tay nhỏ của nàng, dắt nàng đến trước mặt vợ và cha mẹ.
Cô bé vẫn có chút rụt rè, lo lắng lay lay người. Nhưng cả quá trình, nàng không chạy trốn mà vẫn kiên trì đi theo ba. Thấy vậy, Lâm Giai và bốn người lớn nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc. Cười nhạt khẽ ho một tiếng, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Tiếu Tiếu có một chuyện muốn nói với mọi người."
"Nhưng vì con bé không dám nói, nên để con thay con bé nói."
"Hả?" Thấy Tam Bảo lần này lại nhút nhát như vậy, Lâm Giai và bốn người lớn không khỏi tò mò về chuyện này. Bởi vì bình thường Tam Bảo và Tứ Bảo rất dũng cảm. Muốn để hai đứa nhỏ nhút nhát sợ hãi? Thẳng thắn mà nói thì rất khó.
"Chuyện gì thế? Bà nội có chút tò mò đấy." Lâm Duyệt Thanh nói xong, cười nhìn Tam Bảo. Nhìn thấy nụ cười của bà nội, Tam Bảo nhất thời càng thêm lo lắng. Nàng lắc đầu, rồi nhanh chóng trốn sau lưng ba ba.
Khẽ ho một tiếng, Tô Hàng biểu hiện cổ quái nói: "Tiếu Tiếu nói, sau này con bé muốn trở thành một tuyển thủ game chuyên nghiệp."
"Cái gì?" Vừa giây trước còn đang cười tươi Lâm Duyệt Thanh, ngay lập tức ngẩn người. Nụ cười trên môi cứng đờ. Thấy thế, Tô Hàng hắng giọng, lặp lại: "Tiếu Tiếu nói, con bé muốn trở thành tuyển thủ game chuyên nghiệp!"
"... " Không khí trong phòng khách trong nháy mắt ngưng trệ. Mọi người trầm mặc nhìn về phía Tam Bảo, vẻ mặt khó tin. Phản ứng của Lâm Giai coi như nhanh, như có điều suy nghĩ nhíu mày. Đường Ức Mai cũng nhíu mày, rồi thăm dò hỏi: "Cái tuyển thủ game chuyên nghiệp này, là kiểu tuyển thủ game chuyên nghiệp mà mẹ nghĩ phải không?" "Ừ, đúng." Tô Hàng thẳng thắn gật đầu.
Xác định được chuyện này, Đường Ức Mai nhìn Tam Bảo với ánh mắt phức tạp. Tô Thành xấu hổ tựa lưng vào ghế sô pha, mặt không biểu cảm. Lâm Bằng Hoài sau khi hồi phục tinh thần thì sắc mặt trở nên khó coi. Mấy đứa nhỏ thấy sắc mặt ông bà nội và ông bà ngoại không đúng thì nhất thời im lặng, mắt trừng lớn, không dám hé răng. Còn Tam Bảo đang trốn sau lưng ba ba thì lúc này đã hoàn toàn bối rối. Nàng khẩn trương nắm tay ba, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nhìn dáng vẻ này, hình như ông bà nội và ông bà ngoại đều tức giận rồi... Thấy không khí ngày càng căng thẳng, Tô Hàng khẽ thở dài, chủ động giảng hòa. Hắn nắm chặt tay nhỏ của Tam Bảo, rồi cười nhạt nói: "Hay là chúng ta nghe Tiếu Tiếu nghĩ gì rồi quyết định, được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận