Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1653: Ôn nhu dẫn đạo

Chương 1653: Ôn nhu dẫn dắt
Tô Hàng lái xe theo hướng nhà, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng và mật ngọt. Mặc dù hắn hiện tại chỉ đang gọi điện thoại với Lâm Giai, nhưng không hiểu vì sao, trước mắt luôn hiện ra vẻ mặt dịu dàng của nàng.
"Sao không nói gì?" Giọng Lâm Giai vang lên từ đầu dây bên kia, "Cũng tốt, bây giờ chắc ngươi đang lái xe đi? Vậy chuyên tâm nhìn đường nhé, ta tắt máy đây, có gì về nhà mình nói tiếp."
Lâm Giai cúp điện thoại, điều này khiến Tô Hàng càng thêm xúc động.
Tô Hàng đưa mấy đứa bé về nhà, nhìn chúng rửa mặt xong xuôi, lúc này mới trở lại phòng làm việc. Tất cả những điều này đều được Lâm Giai quan sát.
"Mẹ ơi, sao ba lại quay về làm việc rồi ạ?" Nhị Bảo tò mò đến gần, vẻ mặt có chút ảm đạm. "Con cứ tưởng ba sẽ chơi với con một lúc chứ! Giờ mọi người đi chơi với ba hết, chỉ có con là không được!"
"Ba vì công việc đột xuất nên mới bận như vậy thôi," Lâm Giai nhẹ nhàng an ủi Nhị Bảo, "Thật ra ba cũng rất muốn chơi với Nhị Bảo nhiều hơn, nhưng giờ công việc rất quan trọng với ba."
"À, vậy ạ." Nhị Bảo tuy nói vậy nhưng nỗi thất vọng trong mắt vẫn không giấu được.
"Con có biết không? Anh Thiếu Đình sắp cưới rồi đấy." Lâm Giai vừa soạn đồ ăn vừa nói.
"Con biết mà, ba đã nói với bọn con rồi mà!"
"Đúng thế, vậy người ta kết hôn mình có nên tặng quà gì đó không? Nhất là anh Thiếu Đình, anh ấy với nhà mình thân thiết vậy, quà tặng nhất định phải đặc biệt mới được, đúng không?" Lâm Giai tiếp tục nhẹ nhàng dẫn dắt.
Nhị Bảo suy nghĩ một hồi, rồi gật đầu nghiêm túc.
"Đúng, phải tặng một món quà đặc biệt mới được!"
"Ừ, nếu tự tay làm quà tặng có phải càng đặc biệt và ý nghĩa hơn không?"
"Con hiểu rồi, vậy là ba đang làm quà cưới cho anh Thiếu Đình đúng không?" Nhị Bảo bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Lâm Giai.
"Nhị Bảo nhà ta thông minh thật, đoán nhanh vậy!" Lâm Giai cười xoa đầu Nhị Bảo.
"Vậy nên đừng buồn nhé? Khi nào ba làm xong, cả nhà mình sẽ cùng nhau ra ngoài chơi cho vui!"
"Vâng, con cũng muốn làm quà cho anh Thiếu Đình!" Nhị Bảo nói xong liền vui vẻ chạy về phòng.
Còn Lâm Giai tiếp tục nấu cơm, khi cô bày hết đồ ăn lên bàn thì Tô Hàng cũng vừa ra khỏi phòng làm việc.
"Sao anh lại ra đây? Em còn định mang cơm vào cho anh đấy!" Lâm Giai hơi ngạc nhiên nhíu mày.
"Anh đã bảo rồi mà? Dù công việc có bận thế nào cũng không thể để mình em lo hết được." Tô Hàng cười ôm lấy Lâm Giai. "Hơn nữa anh vừa chọn xong vật liệu rồi, đợi ăn cơm xong quay lại phòng làm chế tác là được."
"Nhanh vậy à?" Lâm Giai cũng bật cười, "Xem ra lần này anh cùng các bảo bối ra ngoài chơi cũng có không ít thu hoạch đấy!"
"Đúng vậy." Tô Hàng nói xong liền hôn nhẹ lên trán Lâm Giai. "Anh từng nói rồi mà, các em chính là nguồn cảm hứng của anh."
Lâm Giai không nhịn được đỏ mặt, cô nhẹ nhàng đẩy Tô Hàng.
"Đáng ghét, nhanh đi gọi bọn nhỏ ăn cơm."
Lúc này, 6 đứa bé đang ở trong phòng làm quà cưới cho Cung Thiếu Đình. Ban đầu chúng không nghĩ đến điều này, nhưng khi thấy Nhị Bảo say sưa làm quà, chúng mới cùng nhau làm theo.
"Nào các bảo bối, đám cưới của anh Thiếu Đình còn hơn hai tháng nữa, chúng ta đi ăn cơm đã, ăn xong rồi làm tiếp."
Thấy ba đến, Nhị Bảo lập tức bỏ đồ xuống, nhào vào lòng Tô Hàng. "Ba dạo này không đón con, hôm nay ba cùng mọi người đi chơi không mang con, có phải ba không thích Nhị Bảo nữa không?"
Nhị Bảo đương nhiên biết câu trả lời, chỉ là cô bé cần chính miệng Tô Hàng khẳng định. Tô Hàng cũng biết Nhị Bảo không cố ý làm nũng, nên ôm lấy Nhị Bảo, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của bé.
"Sao có chuyện đó được? Ba yêu Tiểu Ngữ nhà ta nhất! Ba sẽ yêu con cả đời!"
Tô Hàng tuy mỉm cười, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định và nghiêm túc. Nghe Tô Hàng nói vậy, Nhị Bảo mới nở nụ cười. Mấy đứa bé khác cũng nhốn nháo chạy tới tranh nhau nũng nịu. Tô Hàng cứ thế bị sáu đứa bé vây quanh đi đến phòng ăn.
"Được rồi, mấy chú mèo con của ta, mau đi rửa tay!"
Nhìn lên mặt chúng có đầy vết mực màu, Lâm Giai liền hiểu ra. Những đứa trẻ này chắc là đang làm thiệp chúc mừng hoặc vẽ mấy con vật nhỏ cho Cung Thiếu Đình. Các bảo bối đồng loạt đáp lời chạy vào nhà vệ sinh, Tô Hàng lúc này mới được nghỉ ngơi.
"Sao thế, mệt à?" Lâm Giai cười trêu chọc, "Vừa ôm vừa hôn sướng quá, anh vẫn chưa thấy đủ hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận