Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1241: Ngươi đi theo cái này lão tiên sinh đi thôi

Chương 1241: Ngươi đi theo lão tiên sinh này đi thôi.
Bất quá, quyền lựa chọn vẫn là giao cho Phan Ny, cuối cùng chọn thế nào vẫn là do nàng quyết định.
"Ừm..."
Nghe vậy, Phan Ny trầm ngâm một tiếng, trong lòng có vẻ như đang suy tư điều gì.
Hoắc Bá Đặc vừa nói có ý tứ, Phan Ny tự nhiên hiểu, không thể không nói rằng, nàng cũng thật sự có chút động tâm.
Mà Hoắc Bá Đặc là thân phận đầu bếp cấp tông sư, đã có thể xác định, điều này không cần phải nghi ngờ, những món ăn trên bàn kia chính là minh chứng tốt nhất.
Phải biết rằng, muốn đi theo rất nhiều đầu bếp cấp tông sư học nấu ăn, chỉ riêng cánh cửa cao không thể với tới kia, đã đủ áp đảo 99.99% người.
Còn lại 0.01% ít ỏi người kia, cho dù vượt qua được vòng khảo hạch của họ, e rằng còn phải xem người ta có vui vẻ thu nhận ngươi không, hoặc là tâm trạng người ta có tốt hay không.
Hiện tại, Hoắc Bá Đặc đã đưa cành ô liu cho nàng, đối với Phan Ny muốn tiến xa hơn trên con đường đầu bếp mà nói, thực sự là một sự hấp dẫn vô cùng lớn.
Nhưng giờ phút này Phan Ny lại có chút do dự, trong lòng dường như có nỗi lo lắng gì đó, thật lâu không thể đưa ra lựa chọn.
"Đương nhiên chuyện này ta cũng không bắt buộc, nếu như ngươi nghĩ thông suốt thì có thể tùy thời đến tìm ta, ta ở bên Thiên Phủ, ngươi đến đó trực tiếp nhắc tên ta là được, có lẽ sẽ tìm được ta ngay."
Ngay sau đó, Hoắc Bá Đặc lại rất tự tin nói.
Hắn có vẻ như nhìn ra sự do dự của Phan Ny, nên cũng không thúc giục nàng, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, tốt nhất là cho Phan Ny một khoảng thời gian suy nghĩ.
"Cảm ơn, cảm ơn ngài Hoắc Bá Đặc tiên sinh, cảm ơn ngài đã thông cảm."
Nghe vậy, Phan Ny cúi đầu thật sâu trước Hoắc Bá Đặc, vô cùng cảm ơn nói.
Nàng gần như muốn lập tức đi theo Hoắc Bá Đặc rời đi, giống như Hoắc Bá Đặc, tiến xa hơn trong nghề đầu bếp là điều nàng luôn theo đuổi.
Thế nhưng, chủ cửa hàng của nhà hàng này có ơn tri ngộ với nàng, nếu cứ thế mà không nói một lời rồi đi theo Hoắc Bá Đặc, Phan Ny trong lòng trước sau vẫn sẽ có chút áy náy.
"Phan Ny, nếu em muốn đi thì cứ đi đi, không cần để ý đến anh, ở chỗ anh em cũng chẳng học được gì, không cách nào giúp tài nấu nướng của em tiến bộ hơn nữa, đi theo vị lão tiên sinh này ngược lại có thể học được nhiều thứ đấy."
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa vang lên bên cạnh hai người.
Hoắc Bá Đặc và Phan Ny quay đầu, lúc này mới phát hiện bên cạnh họ không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng dáng trung niên.
"Cửa hàng trưởng!"
Phan Ny kinh ngạc kêu lên, vừa nãy nàng và Hoắc Bá Đặc đều đang chuyên tâm nấu ăn, hoàn toàn không chú ý đến việc có một người đến bên cạnh.
"Đi thôi, đi theo vị lão tiên sinh này học tập sâu hơn một chút đi, em ở lại chỗ anh thật sự quá uổng phí tài năng."
Cửa hàng trưởng thấy Phan Ny muốn nói gì đó, vội vàng ngắt lời, sau đó nói tiếp.
Ông ở Disneyland mở nhà hàng cũng đã nhiều năm, đủ loại người đều đã gặp, tự nhiên nhìn ra được sự lợi hại của Hoắc Bá Đặc.
Món ăn ông ta vừa làm ra, càng chứng minh là không hề tầm thường.
Mà ở chung với Phan Ny lâu như vậy, cửa hàng trưởng tự nhiên cũng nhìn ra tâm tư của Phan Ny, trong lòng hẳn là đang bận tâm cho ông.
Bởi vì Phan Ny nghĩ cho ông như vậy, cửa hàng trưởng cảm thấy mình cũng không nên quá ích kỷ mới tốt, như thế sẽ chỉ cản trở Phan Ny từ bỏ việc theo đuổi ước mơ của mình, đối với nàng cũng không tốt.
"Cửa hàng trưởng, nhưng nếu em đi thì..."
Phan Ny nhìn về phía nhà bếp sau lưng, tài nấu nướng của nàng tuy không bằng Hoắc Bá Đặc, nhưng trong đám đầu bếp vẫn vô cùng xuất sắc.
Nếu cửa hàng trưởng muốn tìm một người khác như vậy vào ca khác thì hẳn cũng không dễ.
"Yên tâm đi, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, em cứ việc đi theo vị lão tiên sinh này cố gắng học nấu ăn cho giỏi là được."
"Chuyện trong cửa hàng không cần em lo lắng, nếu trong thời gian ngắn không tìm được người thích hợp, không thì đóng cửa vài ngày thôi chứ gì, không thành vấn đề."
Nghe vậy, cửa hàng trưởng lại một lần nữa xua tay, bảo Phan Ny cứ yên tâm, cứ việc theo đuổi điều mình muốn.
Có thể thấy được, cửa hàng trưởng đã xem Phan Ny như vãn bối thật sự của mình, nếu không cũng sẽ không vì nàng mà nghĩ như vậy.
"Cái này..."
Nghe vậy, Phan Ny vẫn có chút do dự.
"Thôi đi, anh còn lớn hơn em cả chục tuổi đấy, ngày nào em không lo cho mình lại còn lo cho anh?"
Thấy vậy, cửa hàng trưởng trực tiếp tức giận nói.
"Vậy, vậy cũng được ạ."
Nghe vậy, Phan Ny đành bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ một chút thấy cũng đúng lý, nàng cũng không nên từ chối ý tốt của cửa hàng trưởng.
Một màn này đều được Hoắc Bá Đặc nhìn vào trong mắt, trong lòng cũng dần dần hiểu ra mọi chuyện.
Ông không những không thấy có vấn đề gì, ngược lại càng cảm thấy Phan Ny là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng, dù không nhắc đến tài năng và những thứ khác của Phan Ny thì nhân phẩm của cô nàng đã được thể hiện ở đây rồi.
"Sao? Bây giờ cô có đổi ý không?"
Ngay sau đó, Hoắc Bá Đặc lại hỏi một câu, ông cảm thấy sau khi nghe cửa hàng trưởng khuyên bảo như vậy, có lẽ suy nghĩ của Phan Ny có chút thay đổi mới đúng.
Ngày mai ông sẽ phải quay về Thiên Phủ rồi, nếu có thể, Hoắc Bá Đặc muốn mang Phan Ny cùng nhau trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận