Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1221: Đại bảo bị người chiếm tiện nghi

Chương 1221: Đại Bảo bị người chiếm tiện nghi.
Trương Thốc Xúc mụ mụ, cũng là hy vọng hắn có thể đi ra ngoài thật tốt thư giãn và nghỉ ngơi một chút.
Dù sao kỳ thi cũng đã xong, Trương Thốc Xúc còn như vậy cả ngày ở trong nhà, cửa cũng không ra ngoài học tập, Trương Thốc Xúc mụ mụ thật sự sợ con trai mình học đến choáng váng đầu.
"Ngô ~"
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc hơi có chút do dự, nghe hai người khuyên nhủ, rõ ràng có chút động lòng.
"Trương Thốc Xúc, Tô Thần cùng Tô Ngữ cũng đi theo sư phụ ta cùng đi Disneyland chơi đó, ngươi thật không đi sao?"
Cùng lúc đó, ở đầu dây điện thoại bên kia, Cung Thiếu Đình cũng lập tức dụ dỗ một tiếng.
"Tô Thần bọn họ?"
Nghe đến đây, Trương Thốc Xúc hoàn toàn ngẩng đầu lên, trong lòng bất ngờ đã có quyết định.
Lúc nãy hắn không muốn ra ngoài một nửa là vì có đi Disneyland chơi, trừ Cung Thiếu Đình ra, cũng không có ai quen biết.
Cũng không có bạn nhỏ nào chơi cùng hắn, vậy hắn thà ở nhà làm bài tập còn hơn.
Nhưng bây giờ thì khác, có Tô Thần bọn họ, lại có thể cùng đi ra ngoài chơi cho đã.
"Sao nào? Suy tính xem muốn đi hay không?"
"Được, ta lập tức đi thay quần áo, sau đó thu dọn một chút đồ đạc."
Trương Thốc Xúc khẽ gật đầu, lần này hắn không còn do dự nữa, trực tiếp đáp ứng.
"Vậy đi, ngươi thu dọn xong cứ đợi ở nhà, một lát ta sẽ lái xe đến đón ngươi."
Nghe Trương Thốc Xúc đáp ứng, Cung Thiếu Đình trong lòng mừng rỡ, sau đó chốt luôn chuyện này.
Còn ở chỗ Tô Hàng, cả nhà cộng thêm Hoắc Bá Đặc, đã đến cửa Disneyland.
"Oa, to thật đó! Cái này còn lớn hơn nhiều so với trong TV ta coi."
"Ta hình như thấy lâu đài Disney, lát nữa ta có thể vào chơi không?"
"Có lẽ có thể đó, hắc hắc, hôm nay phải làm một nàng công chúa nhỏ nha…"
Bọn trẻ nhìn vào Disneyland, ở cửa ra vào hưng phấn khoa tay múa chân không ngừng, nếu không phải Tô Xán cùng Lâm Giai kéo lại, từng đứa đã sớm la hét vọt vào.
"Các con bình tĩnh một chút, bên trong rất lớn, lát nữa vào phải nghe lời chỉ huy, tuyệt đối đừng chạy tán loạn."
Nhìn bộ dạng hưng phấn của các con, Lâm Giai bất đắc dĩ dặn dò.
Cô bây giờ có chút nghi ngờ, có nên mang các con đến đây hay không, Lâm Giai sợ lát nữa chúng vào sẽ chạy lung tung.
Trước đây, những chuyện như vậy cũng không phải chưa từng xảy ra với bọn trẻ.
"Biết rồi, mẹ, chúng con đi vào nhất định sẽ nắm tay nhau."
"Mẹ, chúng con đâu còn nhỏ nữa, với lại đây là Disneyland, cũng sẽ không có gì nguy hiểm đâu."
"Yên tâm đi, dù sao con là tuyệt đối không có khả năng chạy lung tung..."
Dưới ánh mắt dò xét của Lâm Giai, bọn trẻ mỗi đứa một miệng đáp ứng, nhưng ai biết trong lòng chúng đang nghĩ gì.
Có lẽ lúc này trong lòng chúng đang nghĩ, lát nữa vào trong làm sao tránh ánh mắt của Lâm Giai, sau đó lén la lén lút chạy đi đâu?
"Không sao, bọn nhỏ đều biết chừng mực, chúng ta vào trong trước đi, không thì lát nữa đông người lại phải xếp hàng."
Thấy thế, Tô Hàng vỗ vai Lâm Giai, sau đó an ủi.
Anh ngược lại khá yên tâm về các con, mặc dù trông từng đứa có vẻ nhỏ, nhưng trong lòng chúng thông minh lắm, những điều an toàn cơ bản chúng đều biết.
"Tôi không quản, dù sao lát nữa anh vào phải giúp tôi trông chúng, không thể để chúng chạy lung tung."
Nghe vậy, Lâm Giai liếc Tô Hàng một cái, sau đó bày tỏ nói.
"Được được được, tôi vào trong giúp em trông các con."
Tô Hàng bất đắc dĩ, sau đó gật đầu đáp ứng.
Bất quá, ở chỗ Lâm Giai không thấy, Tô Hàng lại quay sang lườm bọn trẻ.
Bọn trẻ cũng ngầm hiểu, hiểu ý nhau.
Theo ý Tô Hàng mà nói, đã đến cái nơi này, thì phải để bọn trẻ chơi cho vui vẻ, chơi cho đã mới tốt.
Nếu như lúc nào cũng nhìn chằm chằm theo sau lưng, thì không riêng gì bọn trẻ không vui, chỉ sợ anh cùng Lâm Giai lúc đó cũng sẽ mệt lử.
"Ha ha..."
Mà một màn này Lâm Giai không thấy được, Hoắc Bá Đặc lại thu hết vào mắt, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Rất nhanh, Tô Hàng và Lâm Giai liền dẫn bọn trẻ đến chỗ soát vé.
Mà bọn trẻ vừa xuất hiện, liền ngay lập tức thu hút sự chú ý của người soát vé và những người xung quanh.
"Bé con, sáu đứa trẻ này dễ thương quá, ta muốn ôm chúng một cái quá."
"Sao cảm giác bọn chúng trông giống nhau quá vậy, tuổi cũng xem ra không chênh lệch nhiều, chẳng lẽ là sáu đứa sinh đôi?"
"Thật hay giả? Tự nhiên có liền sáu đứa con? Cả nhà này cũng hạnh phúc quá đi."
Những người xung quanh không ngừng bàn tán, phần lớn đều thể hiện sự thiện ý và ghen tị.
Khỏi phải nói, chỉ việc bọn trẻ đáng yêu thôi, cũng đã đủ làm rất nhiều người muốn tới trêu chọc rồi.
Mà trong lúc soát vé, người soát vé kia còn thừa cơ sờ soạng gò má của Đại Bảo.
Không sai, chỉ có mỗi công soát vé, mà Đại Bảo đã bị người ta chiếm tiện nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận