Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1403: Tuyết rơi ổ ổ chăn không thơm sao?

Chương 1403: Tuyết rơi, ổ chăn không thơm sao? Có lẽ là khi nghe đến Tứ Bảo nói, Tô Hàng cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng. Hắn dường như đã đoán trước được, Lâm Giai đang ở trong bếp nấu cơm, ngay lúc nàng quay người tìm cà rốt thì đột nhiên biến mất. “Ba ba, ba cười gì vậy, con người tuyết con nặn xấu lắm hả?” Thấy vậy, Tứ Bảo không nhịn được đến hỏi một câu, rồi có chút nghi ngờ nhìn lại người tuyết mình nặn. Mặc dù không được đẹp bằng người tuyết của Tô Hàng, nhưng cũng đâu đến nỗi quá xấu? “Không không không, rất đẹp, người tuyết các con nặn đều rất đẹp.” Nghe vậy, Tô Hàng cố gắng nín cười, nếu không một lát nữa lỡ cười ra tiếng, nhỡ bọn nhỏ hiểu lầm thì sẽ đả kích đến lòng tự trọng của chúng. “Được rồi, nhanh cầm củ cà rốt vào bếp đưa cho mụ mụ đi, nếu không lát nữa mụ đuổi theo ra đấy, ha ha...” Cuối cùng, Tô Hàng không nhịn được vẫn là bật cười. Nhưng may Tứ Bảo vô tư, không để ý gì, quay đầu liền cầm cà rốt chạy vào nhà. Còn mấy đứa nhỏ khác vẫn còn đang chơi đùa trong sân, Tô Hàng thì đứng bên cạnh nhìn chúng. Một lát sau, từ trong phòng vọng ra tiếng của Lâm Giai: “Được rồi, mau vào ăn sáng, hôm nay là ngày đầu tiên có tuyết rơi năm nay, bữa sáng rất phong phú, có sủi cảo ăn nhé.” Lâm Giai vừa kêu, người còn chưa ra, nhưng khi cánh cửa vừa mở, mùi thơm đã bay ra, làm mấy đứa trẻ đều thèm ăn. “Ăn cơm thôi, hôm nay có sủi cảo ăn này.” “Đói quá đi, không ăn cơm chắc bụng con đói xẹp mất thôi.” “Hì hì... Bữa sáng hôm nay nhiều đồ ăn quá...” Nghe vậy, mấy đứa trẻ liền quay đầu bỏ đồ chơi trong tay sang một bên, rồi mỗi đứa chạy nhanh vào nhà. So với bên ngoài sân lạnh lẽo, hơi ấm trong phòng thoải mái hơn hẳn. Mặt chúng dần dần ửng hồng lên, trông rất đáng yêu, còn tay thì vẫn đỏ bừng vì lúc nãy chơi ngoài sân bị lạnh cóng. "Con còn biết vào à!" Vừa thấy Tứ Bảo, Lâm Giai liền tóm lấy nó, trừng mắt nói. Lúc nãy đang làm đồ ăn, đúng như Tô Hàng dự đoán, vừa quay lại củ cà rốt mới rửa đã không thấy đâu. Nàng còn tưởng mình bị ảo giác, sau đó lại rửa thêm một củ nữa, thấy Tứ Bảo mang trả lại củ lúc nãy, Lâm Giai mới hiểu ra chuyện gì. "Mụ mụ, con sai rồi!" Nghe vậy, Tứ Bảo vội vàng xin tha, chủ động nhận lỗi. Mấy ngày nay cứ mỗi khi phạm lỗi gì, cứ chủ động nhận sai là hiệu quả nhất. “Haizz, lần sau như vậy thì cứ nói với mụ một tiếng, mụ đưa cho con một củ khác, đừng có lấy của mụ rồi mang ra ngoài.” Nghe vậy, Lâm Giai thở dài bất lực rồi nói. "Vâng vâng." Nghe vậy, Tứ Bảo gật đầu lia lịa, đảm bảo sẽ không tái phạm nữa. Sau đó, cả nhà Tô Hàng có một bữa sáng vui vẻ. Có lẽ vì sáng chơi tuyết mệt, hoặc vì quá đói nên ai nấy cũng đều ăn căng tròn bụng, nhìn chẳng khác gì đang đeo một quả bóng da nhỏ xíu. Sau khi cả nhà ăn sáng xong, Lâm Giai liền giao nhiệm vụ ôn tập cho các con, sắp tới kỳ thi cuối kỳ nên không thể lơ là việc ôn luyện. Còn Tô Hàng thì nằm ườn trên giường, ngày thường hiếm khi không tới phòng làm việc, mà lại nằm lười biếng trên giường nghỉ ngơi. Nhưng anh cũng không được nghỉ bao lâu, liền bị tiếng ô tô ầm ĩ ngoài cửa đánh thức. Bước ra xem thì chủ nhân của xe, chẳng phải là Cung thiếu Đình mình không quen biết sao?! "Sao cậu lại tới đây?" Nghe vậy, Tô Hàng có chút sững sờ, sau đó không khỏi lên tiếng hỏi. "Sư phụ, đương nhiên là con đến để học điêu khắc của người rồi, sao lại không thể đến?" Nghe vậy, Cung thiếu Đình ngược lại hỏi lại. "Cái này..." Tô Hàng không khỏi có chút sững sờ, nhất thời đúng là bị cậu ta hỏi khó. Dựa theo giờ học điêu khắc ngày thường của Cung thiếu Đình, giờ này đã quá lâu rồi, cộng thêm hôm nay có tuyết lớn nên Tô Hàng cứ nghĩ là Cung thiếu Đình sẽ không đến chứ. “Hôm nay tuyết rơi lớn thế này, vùi trong chăn ngủ cho sướng không phải tốt hơn sao?” Ngay sau đó, Tô Hàng quay sang cười khổ. Cung thiếu Đình không muốn nghỉ, chứ anh đây muốn được thư giãn lắm đấy, ngày tuyết rơi thế này mới có được cuộc sống dễ chịu như thế, ai lại muốn ở trong phòng làm việc lạnh giá làm gì chứ?! "Hả?" Cung thiếu Đình hơi ngẩn ra, nhất thời chưa hiểu ý của Tô Hàng. “Đúng đấy, hôm nay tôi định cho cậu nghỉ một ngày, tuyết lớn thế này, về nhà ngủ cho ngon một giấc là được rồi." “Đương nhiên, nếu cậu khăng khăng muốn học điêu khắc thì tôi cũng không cản, lát nữa cứ thực hành lại thủ pháp điêu khắc hôm qua tôi dạy trong phòng làm việc, quay lại tôi kiểm tra.” Ngừng một lát, Tô Hàng lại nói tiếp, anh không ép buộc Cung thiếu Đình, để cậu ta hai lựa chọn. "Vậy con vẫn là về nghỉ ngơi vậy." Nghe vậy, Cung thiếu Đình dứt khoát chọn cái trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận