Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 24:: Cha, mẹ, ta có hài tử, sáu bào thai

Chương 24: Cha, mẹ, ta có hài tử, sáu bào thai!
Còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt a!
Lâm Giai khẩn trương nắm chặt khay trong tay, ngây ngốc nhìn Tô Hàng.
Bộ dạng kia, giống như một chú thỏ con bị dọa cho ngốc.
Thấy thế, Tô Hàng không nhịn được bật cười.
Nghe tiếng cười của Tô Hàng, Lâm Giai hoàn hồn, lắp bắp vội la lên: "Ngươi... không cần, chính ta chăm sóc là được!"
Nàng nói kích động, chữ cuối cùng còn mang theo âm thanh rung động.
Vừa nghĩ tới việc sẽ cùng Tô Hàng chung sống, Lâm Giai đã cảm thấy tim mình sắp nổ tung.
Dù sao ở cùng nhau sau này, hai người mỗi ngày vô luận làm gì, cũng sẽ ở cùng nhau.
Tỷ như cùng nhau rửa mặt…
Cùng nhau ăn cơm…
Cùng nhau…
Nghĩ đến cuối cùng, Lâm Giai sắp không nhịn được che mặt.
Quá ma quỷ!
Với lại ở cùng nhau, bộ dạng của mình ban đêm chẳng phải sẽ bị nhìn thấy sao?
Lâm Giai càng nghĩ, sắc mặt càng đỏ.
Một bên, Tô Hàng thấy biểu hiện biến hóa Ngũ Hoa bát môn trên mặt Lâm Giai, cười ha hả.
Thú vị quá!
Thú vị đến mức khiến hắn muốn có được một kỹ năng, có thể tìm tòi hư thực những điều Lâm Giai nghĩ trong đầu.
Ân...Đừng nói.
Nếu thật có được kỹ năng như vậy, thật sự rất tuyệt!
Cứ như vậy, nếu Lâm Giai suy nghĩ lung tung, hắn có thể sớm biết.
Dù sao lòng dạ đàn bà, có đôi khi thật khó đoán.
Tô Hàng như có điều suy nghĩ cười cười.
Nhưng bây giờ, việc thuyết phục Lâm Giai là quan trọng nhất.
Nhặt bình sữa bị rơi lên, hắn bước lên trước một bước, nhíu mày cười nói: "Ta là ba của các con, chăm sóc chúng chẳng phải là điều đương nhiên sao?"
"Thế nhưng mà..."
Nàng nhìn Tô Hàng đang ở gần ngay trước mắt, khẩn trương lùi lại một bước nhỏ.
Hơi nóng mãnh liệt, khiến nàng căn bản không dám đến gần Tô Hàng.
"Ngươi..." Nàng đỏ mặt lúng túng.
"Ta làm sao?" Tô Hàng cười hỏi.
Dừng bước chân, Lâm Giai rốt cục lấy hết dũng khí, ánh mắt khẩn trương nhìn Tô Hàng.
Nhưng chỉ nhìn một chút, nàng liền cảm thấy mặt mình lại bắt đầu bốc lên hơi nóng.
Thấy Lâm Giai chần chừ, khóe miệng Tô Hàng lặng lẽ nhếch lên, sau đó ra vẻ khổ sở lắc đầu.
"Ai... Chẳng lẽ ngươi trách ta không ở bên cạnh ngươi lúc sinh con, nên mới không muốn để ta ở lại?"
"Đâu có!" Lâm Giai sốt ruột cắt ngang lời Tô Hàng.
Nàng vừa đỏ mặt, vừa sốt ruột giải thích: "Chuyện này ta không trách ngươi!"
"Nếu ta trách ngươi, ta... ta căn bản sẽ không nói cho ngươi chuyện về bọn nhỏ!"
Lâm Giai nói xong, chu môi.
Tô Hàng trong lòng cười một tiếng, ngoài mặt tiếp tục khổ sở nói: "Vậy sao không cho ta ở lại?"
Lâm Giai nghĩ Tô Hàng thật khó xử, nhất thời sốt ruột.
Nàng đặt tay vào tay, nhỏ giọng nói: "Ta... chỉ là cảm thấy quá nhanh."
Nàng càng nói, mặt càng đỏ.
Nhìn đôi tai đỏ ửng kia, Tô Hàng khẽ cười.
Tiếp theo đó, hắn ra vẻ vô tội nói: "Nhanh sao? Ta thấy không nhanh chút nào mà."
"Ngươi xem, hai ta có con rồi, trên giường cũng đâu phải chưa từng ngủ chung, nốt ruồi trên cổ ngươi kia, ta..."
"Ngươi đừng nói!" Tô Hàng chưa dứt lời đã bị Lâm Giai sốt ruột cắt ngang.
Nàng vội vàng đưa tay che cổ, cúi đầu thấp xuống, khóc không ra nước mắt nói: "Cho ngươi ở lại còn không được sao."
"Vậy thì được chứ!" Tô Hàng vui vẻ cười, đưa tay xoa bóp đôi má mềm mại của Lâm Giai.
Sau đó, hắn nhận khay trong tay Lâm Giai, nói: "Em ở lại chăm sóc Đại Bảo và các bé, anh đi gọi điện thoại, bình sữa cũng để anh rửa là được."
"A..."
Lâm Giai đỏ mặt đi đến bên giường.
Vì khẩn trương, nàng hoàn toàn không chú ý Tô Hàng đã nói gì.

Rời khỏi phòng ngủ chính, sau khi để bình sữa xuống, Tô Hàng đầu tiên là đi ra ban công, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Mở danh bạ, lật đến tên ghi là "Nhà".
Tô Hàng nghĩ một lát, quyết định bấm gọi.
"Tít..."
"Tít..."
Trong loa phát ra tiếng chuông bình thường.
Hiếm khi thấy Tô Hàng khẩn trương, khi nghe thấy âm thanh này vậy mà tim bắt đầu đập nhanh.
Ngay lúc hắn có chút do dự, không biết có nên nói chuyện này sau, thì điện thoại thông.
"Tiểu Hàng hả? Bên trường học mọi việc xong hết chưa?"
Một giọng nữ trung niên ôn nhu, từ trong điện thoại truyền ra, tràn ngập sự quan tâm.
Tô Hàng khẽ giật mình, trong lòng trong nháy mắt tràn ngập sự ấm áp.
Hắn cười nói: "Dạ, bận rộn cũng gần xong rồi."
"Mẹ, cha mẹ mấy ngày nay thế nào rồi? Có khỏe không?"
"Khỏe đây!" Tô mẫu Lâm Duyệt Thanh cười nhẹ, nói: "Chỉ lo lắng cho con thôi."
"Con không sao." Tô Hàng cười nói.
Hắn tiếp tục một lát, có chút bất đắc dĩ.
Nói là không có việc gì, thì cũng có việc.
Chính là việc nhiều thêm sáu em bé, thêm bà xã Lâm Giai này.
Lần này gọi điện về cho nhà, hắn là muốn nói về chuyện này.
Dù sao sớm muộn cũng phải cho ba mẹ biết.
Tô Hàng nghĩ một ngày, cảm thấy cứ vui vẻ mà nói sẽ tốt hơn.
Tránh việc kéo đến sau này, cha mẹ biết muộn lại tức giận.
Với lại cứ không để cho người nhà biết, đối với Lâm Giai cũng không công bằng.
Hít sâu một hơi, Tô Hàng nói: "Mẹ, cha con bây giờ có ở nhà không ạ?"
"Ở đây, con muốn nói chuyện với ba con hả?" Lâm Duyệt Thanh nghi hoặc hỏi.
Tô Hàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện là... có một chuyện muốn nói với cả nhà."
"Mẹ, mẹ bật loa ngoài lên, sau đó gọi cha con qua, con có chuyện muốn nói với hai người."
"Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?" Lâm Duyệt Thanh không hiểu.
Nhưng nàng vẫn làm theo lời Tô Hàng nói, gọi cả Tô phụ Tô Thành đến.
Mở loa ngoài, Lâm Duyệt Thanh mới nói: "Tiểu Hàng à, nói đi con, cha con tới rồi."
"Vâng... vậy con nói đây."
Tô Hàng nghĩ ngợi, rồi bổ sung thêm: "Hai người... chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé."
"... "
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
Một lát sau, giọng Tô Thành nghiêm nghị truyền đến.
"Có gì mau nói đi, đàn ông con trai mà cứ úp úp mở mở."
Lời nói của Tô Hàng, khiến hai người bắt đầu khẩn trương.
"Vâng." Tô Hàng hít sâu một hơi, từ tốn nói: "Cha, mẹ, con... có con rồi."
"Ừm... là sáu bào thai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận