Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 434: Lúc cần ra tay, liền muốn ra tay

"Được." Đáp lại một tiếng, Tô Hàng nhìn về phía Lục Bảo đang ở trong lồng ngực, cùng Đại Bảo và những đứa trẻ khác đang đứng bên cạnh. "Ba ba ra ngoài giải quyết chút việc, các con cùng mẹ ở đây chờ nhé." "Không muốn..." Tay nhỏ nắm chặt áo ba ba, đầu Lục Bảo không ngừng lắc. Một giây sau, khuôn mặt nhỏ của bé áp sát vào người ba, giọng nói mềm nhũn: "Tiểu Nhiên không muốn rời ba ba." "Chúng con cũng muốn đi cùng!" Thấy Lục Bảo không muốn ở lại, mấy đứa nhóc khác cũng kiên quyết bày tỏ ý kiến. Từng đôi mắt chăm chú nhìn, không chớp. Đối diện với sự "công kích" tập thể của các bảo bối, Tô Hàng thở dài, bất đắc dĩ gật đầu. "Được, ba đồng ý các con đi cùng." "Nhưng ba có một yêu cầu." Dựng thẳng một ngón tay, Tô Hàng nghiêm túc nói: "Sau khi ra ngoài, các con phải đi theo sát bên mẹ, không được nói chuyện." "Vì sao?" Tam Bảo bĩu môi nhỏ, vẻ mặt xoắn xuýt. Ngày thường bé nói nhiều nhất. Không cho bé nói chuyện, vậy thật khó làm. Nhưng bây giờ, Tô Hàng cũng không kịp giải thích. Nhìn lại mấy đứa nhỏ một lần nữa, anh nghiêm túc hỏi: "Có làm được không?". "…Có thể!" Mấy đứa nhóc do dự vài giây, sau đó ăn ý trả lời. Trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ với Lâm Giai, Tô Hàng lúc này mới dẫn chúng ra khỏi phòng học. Bên ngoài, một bà lão trông chừng năm sáu mươi tuổi, lưng hơi còng, đang đứng cạnh Tiểu Kiệt. Ánh mắt bà lộ vẻ bất an, dường như vừa lo lắng, vừa sợ hãi. Khi chú ý thấy Tô Hàng và Lâm Giai, ánh mắt bà càng trở nên bối rối hơn. "Xin lỗi…xin lỗi…cháu trai nhà tôi đã làm phiền các vị." Bà lão không chút do dự xin lỗi ngay lập tức. Bàn tay chai sần, khẽ run. Nghe những lời này, mắt Tô Hàng hơi nheo lại. Anh tưởng bà của Tiểu Kiệt cũng là kiểu người không biết lý lẽ. Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ không phải như vậy. "Chuyện này…" Thấy thái độ đối phương khá tốt, Tô Hàng cũng không định tiếp tục tranh cãi. Chỉ cần để bọn trẻ xin lỗi nhau, chuyện này coi như xong. Nhưng anh vừa mở miệng, Tiểu Kiệt đã chạy đến ngay. Cậu bé kéo mạnh tay bà, thái độ cực kỳ tệ quát to: "Bà nội, tại sao bà phải xin lỗi!?" "Tiểu Kiệt không sai!" "Ba nói đúng, bà nội là đồ ngốc!" Nói xong, Tiểu Kiệt lại giơ tay lên, đánh mạnh vào tay bà mình. Cảnh tượng này, lại lần nữa khiến Tô Hàng và mọi người kinh ngạc. Rõ ràng. Loại hành động này là Tiểu Kiệt học theo cha mình. "Lão công…" Thấy con mình học cùng một lớp với đứa trẻ như vậy, lòng Lâm Giai nhất thời tràn đầy lo lắng. Ngay cả bà mình cũng đánh. Loại trẻ này thích đánh bạn khác, cũng không có gì lạ. Ở cùng loại trẻ này, cô rất khó tin rằng các con mình sẽ không bị bắt nạt. Dù không bị bắt nạt, cũng có thể bị học thói xấu. Nhưng càng khiến người không ngờ là thái độ của bà Tiểu Kiệt. Nhìn đứa cháu ngoại của mình, bà không hề tức giận. Bà chỉ bất lực xoa đầu Tiểu Kiệt, giọng hòa hoãn nói: "Được được được… bà là đồ ngốc." "Không được đụng vào người ta!" Đối mặt với hành động của bà, Tiểu Kiệt lại giơ tay lên, đẩy tay bà ra. Bà lão quả nhiên rút tay lại. Nhìn cháu mình, bà thở dài, một lần nữa nhìn Tô Hàng và Lâm Giai. "Tô tiên sinh, Tô phu nhân, thật sự xin lỗi…Chuyện này, tôi đã nghe thầy Khổng nói, là do Tiểu Kiệt nhà tôi, đã làm phiền các vị." Nghe vậy, Tô Hàng chậm rãi gật đầu. Biết nói sao đây. Qua quan sát của anh, anh cũng đại khái hiểu được vì sao Tiểu Kiệt lại có tính cách như vậy. Hằng ngày học theo cha không biết lý lẽ. Đến chỗ bà lại bị chiều chuộng. Dù bị đánh, bà cũng không nói một lời nặng. Nếu con anh mà dám đối xử với người lớn như thế. Dù anh có thương chúng đến mấy, cũng nhất định phải dạy dỗ. Vì một số thói quen, phải nhúng tay vào ngay khi chúng mới xuất hiện vấn đề. Nếu để thành thói quen, sau này muốn thay đổi sẽ khó… "Thôi vậy đi… Tiểu Kiệt sao lại đánh bà mình?" Khi Tô Hàng và bà Tiểu Kiệt đang nói chuyện, cách đó vài mét, mấy đứa nhỏ nép vào người mẹ, nghi hoặc nhìn Tiểu Kiệt. Đánh bà nội, chuyện này, chúng chưa bao giờ nghĩ tới. Nên khi nhìn thấy Tiểu Kiệt đánh bà mình, chúng đều bị dọa sợ. Nghe Đại Bảo hỏi, Lâm Giai lắc đầu, nói: "Mẹ cũng không biết." Nghĩ ngợi một chút, cô vội hỏi tiếp: "Các con thấy, chuyện này, Tiểu Kiệt làm đúng không?" "Không đúng." Nhị Bảo lắc đầu trước tiên. Cô bé cau mày, giọng nói nhỏ nhẹ cẩn thận: "Bà nội sẽ buồn." "Ba mẹ nói rồi, đánh người là không đúng." Tam Bảo tiếp lời. Nghe các con trả lời, Lâm Giai vui mừng gật đầu. "Không sai, cho nên hành động này của Tiểu Kiệt, các con không được học." "Nếu như các con đánh ông bà, hoặc là đánh ba mẹ, chúng ta sẽ rất buồn." "Nhưng mà..." Nói đến đây, Lâm Giai ngồi xổm xuống. Đến gần các bảo bối, cô nhỏ giọng dặn dò: "Nếu có chuyện giống hôm nay, ví dụ như em gái bị bạn khác đánh, bị bắt nạt, các con cũng không thể để cho chúng bắt nạt em." "Tứ Bảo hôm nay đã làm rất tốt rồi!" Nói xong, Lâm Giai lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Tứ Bảo. Đánh người là không đúng, nhưng Tô Hàng và Lâm Giai, tuyệt đối không chấp nhận việc con mình bị đánh đơn phương. Lúc cần ra tay, liền phải ra tay. Con của họ, không phải loại trẻ chủ động đi bắt nạt người khác. Nhưng, cũng tuyệt đối không phải là loại có thể bị tùy tiện bắt nạt. Thấy mình được mẹ khen, Tứ Bảo thẹn thùng gãi gáy. Nghe mẹ dặn dò, các đứa trẻ khác nhanh chóng gật đầu. Đại Bảo thân mật duỗi tay nhỏ ra, nắm chặt tay mẹ, sau đó áp mặt mềm mại lên tay mẹ. "Không muốn mẹ buồn..." "Ừm, mẹ không được buồn." Ngũ Bảo vốn im lặng cũng bước lên phía trước một bước, nắm lấy tay còn lại của mẹ. Cảm nhận được sự ấm áp của các con, Lâm Giai mỉm cười rạng rỡ, trong lòng nhất thời ấm áp dễ chịu. Các bảo bối của cô, quả nhiên là thiên sứ. Còn về phần Tiểu Kiệt…Lâm Giai lại nhìn Tiểu Kiệt, lông mày nhíu lại. Cô biết, vấn đề lớn nhất, kỳ thật không nằm ở bản thân Tiểu Kiệt. Là hoàn cảnh xung quanh, đã ảnh hưởng khiến cậu bé thành ra như bây giờ. Cũng không biết lão công định giải quyết chuyện này thế nào…Ngập ngừng nhìn Tô Hàng, Lâm Giai ánh mắt đầy lo âu. Chỉ dựa vào bà của Tiểu Kiệt, có lẽ rất khó giải quyết chuyện này. Dù sao bà cũng không thể quản được cháu mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận