Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1050: Làm đồ ăn ngon

Mấy bảo bối, ngươi một lời ta một câu nói với Tô Hàng ra lý do bảo vệ sự trong sạch của bản thân.
Tô Hàng dù mặt nghiêm túc, nhưng vẫn gật đầu nghiêm túc, để bọn chúng tiếp tục học ở trường, còn mình thì chọn về nhà.
Dù sao đối với Tô Hàng mà nói, ở nhà còn có bà xã, còn có rất nhiều đồ ăn chờ hắn làm.
"Ba cuối cùng cũng đi rồi, cứ ở đây nữa chắc con ngộp thở mất." Tam Bảo sợ Tô Hàng nhất, ở đây ngủ cũng không ngon giấc.
Vừa nhìn thấy Tô Hàng khi nãy, con bé giật mình suýt chút nữa bị dọa chết. Nhất là lúc bị Tô Hàng gọi ra hành lang, trong lòng con bé có thể nói là đầy lo lắng.
Cũng may Tô Hàng chỉ mắng chúng một trận, chứ không riêng gì thuyết giáo từng đứa.
"Chúng ta mau về lớp đi, lát nữa thầy lại gọi điện thoại cho ba là tiêu đời!" Đại Bảo là người đầu tiên kịp phản ứng, trực tiếp thúc giục mọi người.
Mọi người cũng thấy đúng là như thế, nếu còn ở lại hành lang này, lát nữa thầy cô lại gọi điện cho phụ huynh, vậy thì chúng sẽ bị một trận la mắng nữa.
"Đi thôi, đi thôi, về lớp thôi." Ngũ Bảo thúc giục.
Mấy đứa nhanh chóng chạy về phòng học.
Cả buổi chiều mấy bảo bối tuy không có tinh thần, nhưng cũng không dám ngủ nữa, đều cố gắng lên lớp cho tỉnh táo.
Mãi mới chịu đựng tới lúc tan học, mấy bảo bối cảm thấy mặt mình xám xịt, suýt chút nữa ngất đi.
"Sau này không muốn đi du lịch như vậy nữa." Lục Bảo ngồi trên xe xoa bóp chân.
Cảm giác này thật quá mệt.
Cứ tiếp tục như vậy, chắc bọn họ mệt chết mất.
"Thật ra đi du lịch thích lắm, chỉ là ba mẹ không cho bọn con nghỉ phép thôi!" Tam Bảo lập tức quay sang, cãi lại Đại Bảo, dù sao lúc đi du lịch, con bé vẫn chơi rất vui.
Chính vì lúc về, ba mẹ cứ bắt chúng phải đi học, không cho nghỉ phép, bằng không đâu có chuyện ngủ gật ở lớp.
"Không biết về nhà ba mẹ sẽ làm món gì ngon, con đói chết mất!" Lục Bảo sờ bụng mình, tội nghiệp nói.
Quả thật một ngày đi học, với bọn chúng mà nói vừa mệt vừa đói.
"Yên tâm đi, ba chắc chắn sẽ làm đồ ăn ngon đợi chúng ta về." Nhị Bảo nói rất nghiêm túc. Chuyện ăn uống, ở nhà trước giờ không hà khắc với chúng.
Mấy bảo bối cuối cùng cũng an tâm về tới nhà, quả nhiên giống như chúng nói trên đường, Tô Hàng và Lâm Giai đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn thịnh soạn, đang đợi chúng về.
"Thịt kho tàu! Có thịt kho tàu con thích nhất!" Mắt Đại Bảo sáng lên lấp lánh, ở trên đường đói bụng thật lâu, bây giờ thấy đồ ăn mình thích, thật sự là quá vui.
"Biết là các con đói bụng rồi, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi!" Lâm Giai cười hiền từ, bảo mấy đứa nhỏ đi rửa tay, còn mình thì sắp bát đũa.
"Vâng ạ, mẹ, tụi con đi ngay!"
Mấy bảo bối vừa ồn ào vừa nhanh chóng đi rửa tay.
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt này, cửa nhà lại bị người gõ vang.
Lúc này đang là giờ ăn cơm, bình thường cũng không ai đến, Lâm Giai ngạc nhiên nhưng vẫn đi ra mở cửa.
"Trịnh Hiểu Nhã? Sao lại là cậu? Giờ này cậu không đi làm mà tới nhà tớ làm gì?" Tuy người đến là bạn thân của mình, nhưng Lâm Giai vẫn thấy có chút kinh ngạc.
Dù sao lúc này đáng ra Trịnh Hiểu Nhã phải đang đi làm mới đúng.
Nhưng thấy vẻ mặt hồng hào của Trịnh Hiểu Nhã, dường như không có chuyện gì tệ, ngược lại còn rất tốt.
"Sao nhìn tớ ghê vậy, chẳng lẽ trên mặt tớ có hoa hả?" Trịnh Hiểu Nhã sờ mặt mình, nhất thời xấu hổ, ánh mắt của Lâm Giai hình như quá nồng nhiệt.
"Nghiên cứu địa hình xong sớm vậy sao? Vừa đúng giờ cơm nhà tớ, vậy thì cùng vào ăn bữa cơm đi!" Tô Hàng vừa nấu xong món ăn từ trong bếp đi ra, trên tay anh bưng một đĩa tôm hùm rang bơ trông vô cùng hấp dẫn.
Màu sắc của nó trông có vẻ rất ngon.
Trịnh Hiểu Nhã thấy cảnh này liền nuốt nước miếng ừng ực, đừng nói, cô cũng hơi đói bụng.
"Tớ đã đến rồi, đương nhiên là muốn cùng mọi người ăn chung rồi." Trịnh Hiểu Nhã vừa nói, vừa hớn hở chạy đến trước bàn ăn.
Tài nghệ của Tô Hàng cô biết rõ, thật sự là quá ngon, trước giờ cô cũng hơi ngại khi đến nhà bọn họ ăn chực.
Nhưng hôm nay đến rồi, ngại ngùng, thẹn thùng gì đó, cứ để ra sau đầu đi.
"Mặt cậu đúng là dày thật!" Lâm Giai nhìn người bạn tốt của mình, thật sự có chút bất lực. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ bạn mình lại mặt dày như vậy.
Nhưng ai bảo Trịnh Hiểu Nhã là bạn thân nhất của cô chứ, muốn ăn thì cứ ăn đi.
Lần này trên bàn ăn bỗng thành chín người.
Cũng may bàn ăn nhà Tô Hàng đủ lớn, nếu không đối mặt với nhiều người như vậy, cái bàn chắc chịu không nổi.
"Nhà các cậu đông thế này, nếu bản thân không có chút tài nấu nướng, chắc chắn sống không nổi." Trịnh Hiểu Nhã nhìn cảnh nhà Tô Hàng, không nhịn được mà cảm thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận