Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 582:: Lục Bảo phạm sai lầm?

Chương 582: Lục Bảo phạm sai lầm?
Đột nhiên có hai cô bé con xông vào, làm cho bầu không khí nghiêm túc ban đầu trong phòng, trong nháy mắt thay đổi. Mặt Tứ Bảo đỏ bừng, không nhịn được chỉ vào hai em gái kêu to: "Các ngươi lén nghe lén ta nói chuyện với ba ba!" Vừa nghĩ tới bộ dạng bối rối vừa nãy của mình bị hai em gái thấy được, hắn liền cảm thấy tôn nghiêm nam nhi của mình đã mất hết. "Ta mới không có lén nghe." Khuôn mặt nhỏ của Ngũ Bảo quay đi, nghiêng đầu. Cô bé thật sự không có lén nghe. Vì cô bé vừa mới tới thì đã xảy ra chuyện đó rồi. Còn Lục Bảo, sau khi nghe anh trai nói xong câu kia thì ngay lập tức quay mặt đi, xấu hổ nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Thấy vậy, Tô Hàng bật cười, nói với Tứ Bảo: "Cảm thấy mất mặt à?" "..." Nghe ba nói thế, mặt Tứ Bảo càng đỏ hơn. Hắn hai tay nắm chặt quần, hận không thể chui luôn đầu xuống đất. Đưa tay xoa đầu cậu nhóc, Tô Hàng lắc đầu nói: "Không có gì mà mất mặt cả, các em chỉ lo lắng cho con thôi." Nói đến đây, Tô Hàng lại quay đầu nhìn Lục Bảo đang không dám nhìn anh trai, tiếp tục nói: "Nhưng mà chuyện này Tiểu Nhiên làm sai thật rồi, sau này không được tùy tiện nghe lén nữa, biết chưa?" "Biết..." Tiểu nha đầu nhỏ giọng lầu bầu một câu, tiếp đó nhìn anh trai, e thẹn nói: "Anh hai, xin lỗi, Tiểu Nhiên sai rồi." "Tha thứ cho ngươi." Tiểu đại nhân thở dài, Tứ Bảo tiến lên một bước, dùng bàn tay nhỏ của mình xoa nắn khuôn mặt em gái. Thấy anh trai không giận, Lục Bảo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô bé lúc này mới nhớ ra chính sự của mình, vội vàng nhìn ba: "Ba ba, mẹ bảo mọi người ăn điểm tâm." Gật đầu, Ngũ Bảo bổ sung: "Mẹ nói nếu không ăn điểm tâm thì đến trường sẽ muộn." "Đi, chúng ta ra ngoài ăn điểm tâm trước, ăn xong ba đưa các con đến trường." Nói xong, Tô Hàng đặt một tay lên vai Tứ Bảo: "Nào, ăn điểm tâm thôi!" "Vâng..." Gật đầu, Tứ Bảo ngoan ngoãn đi ra ngoài. Thấy cậu nhóc đã hoàn toàn quên chuyện mình không muốn đến trường, Tô Hàng cười lắc đầu. Đúng là trẻ con. Tùy tiện nói vài câu là đã chuyển chủ đề. Bất quá cái chủ đề này, có lẽ mấy chục năm nữa cũng không có cách nào giải quyết được. Dù sao bây giờ chỉ mới là tiểu học. Sau này lên trung học cơ sở, trung học phổ thông, đến tuổi nổi loạn, không biết mấy đứa nhỏ này sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, Tô Hàng đột nhiên cảm thấy trọng trách trên người mình có chút nặng nề. Nhưng nghĩ lại, hắn lại bật cười. Có cơ hội trải nghiệm từng giai đoạn của con mình, cũng xem như một chuyện thú vị. ... Ăn xong điểm tâm, Tô Hàng như thường lệ đưa mấy đứa nhỏ ra cửa. Vừa xuống xe, hắn liền thấy ở cửa một cậu nhóc tầm tuổi con mình đang níu lấy quần mẹ khóc lóc. Thấy cậu bé đó, mấy đứa nhỏ nhà hắn không khỏi nắm chặt móc khóa cặp sách. Tam Bảo ngước đầu lên, không nhịn được nói: "Ba ơi, Tiếu Tiếu cũng không muốn đến trường, hôm nay có thể về nhà được không ạ?" "Không được." Lắc đầu, Tô Hàng thuận tay đẩy mấy đứa nhỏ về phía cổng trường. Biết chuyện này ba không đồng ý, mấy đứa nhỏ lúc này mới thất vọng đi vào sân trường. "Con của anh cũng không muốn đến trường à?" Bên cạnh, một bà lão cười ha hả hỏi. Nghe vậy quay đầu nhìn bà, Tô Hàng bất đắc dĩ cười nói: "Dạ đúng, vẫn chưa biết phải giải quyết chuyện này thế nào đây." "Ôi, không giải quyết được đâu." Bà lão lắc đầu, nói: "Đời các anh, từ tiểu học đến đại học, không biết đã nói bao nhiêu lần không muốn đến trường." "Bọn trẻ bây giờ, lanh lợi hơn thời các anh nhiều, cũng hiểu nhiều hơn." "Đến lúc đó sẽ càng khó quản hơn." Nói xong, bà lão lại lắc đầu, bước chân có chút khó nhọc đi ra ngoài. Nghe vậy, Tô Hàng cười nhạt nhìn vào sân trường, mấy đứa nhỏ nhà mình đang chậm rãi bước vào trong. Những lời của bà lão cũng không phải không có đạo lý. Bất quá quan trọng nhất vẫn là dựa vào mình với tư cách một người cha để khai thông cho các con. Nếu không có thiên phú học tập, thì mình sẽ tìm ra năng khiếu của các con, để chúng có thể tập trung vào việc đó. Dù sao sau khi rời khỏi trường học, quan trọng nhất vẫn là phải có một môn sở trường. ... "Mọi người đã mang bài tập chưa?" Trước khi vào lớp học, Đại Bảo dừng bước, nhìn các em ở phía sau. Nghe vậy, mấy đứa nhỏ vội vàng mở cặp ra xem. Xác định sách vở đều để trong cặp rồi, chúng mới lại nhìn anh trai: "Mang rồi ạ!" Yên tâm gật đầu, Đại Bảo mới tiếp tục bước vào lớp học. Vừa vào cửa, hai bóng dáng nhỏ bé gầy gò nhanh chóng chạy tới. "Tô Thần, các bạn đến rồi!" "Tô Thần... chào bạn." Hai cô bé có tính cách hoàn toàn khác nhau, một trái một phải chào hỏi. Cô bé hoạt bát, là La Tâm Như, người ngồi trước mặt cậu. Còn cô bé rụt rè kia, là Khâu Thu, bạn cùng bàn của La Tâm Như, cũng là người ngồi trước Lục Bảo. Nhìn các cô bé, Đại Bảo lễ phép cười: "Ừ, chào các bạn." Cười với Đại Bảo một tiếng, La Tâm Như vội bỏ qua cậu, nhanh chóng chạy đến chỗ Nhị Bảo, thân thiết kéo tay Lục Bảo, sau đó bắt đầu trò chuyện với mấy bạn. Khâu Thu thì đứng ngượng ngùng tại chỗ, lúc thì ngại ngùng nhìn Đại Bảo, lúc thì ngại ngùng nhìn Nhị Bảo. Dù đã quen nhau hai tháng rồi, nhưng cô bé vẫn rất dễ xấu hổ. Nếu không phải vì La Tâm Như, lúc này chắc cô vẫn còn ngồi tại chỗ mình. "Khâu Thu, bạn không ngồi à?" Đại Bảo thấy cô bé vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tốt bụng nhắc nhở một câu. Nghe vậy, mặt cô bé đỏ lên, vội vàng về chỗ ngồi. Còn La Tâm Như thì vẫn vui vẻ trò chuyện với Nhị Bảo. Nói chuyện một hồi, cô bé dứt khoát đi theo Nhị Bảo và Tam Bảo, đến chỗ ngồi của các bạn. Nhìn bạn cùng bàn hoạt bát của mình, trong mắt Khâu Thu thoáng lộ vẻ ngưỡng mộ. Liếc mắt nhìn cô, Lục Bảo lấy ra kẹo mà ba ba đưa cho mình, khẽ nói: "Khâu Thu, bạn muốn ăn kẹo không?" "Đây là ba mình làm, ngon lắm á~" "Hả?" Hơi ngơ người ra, Khâu Thu vui vẻ gật đầu. Lúc cô bé chuẩn bị nhận kẹo thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói non nớt nhưng đầy nghiêm nghị: "Cô Lý đã nói rồi, không được mang kẹo và đồ ăn vặt khác đến trường, Tô Nhiên, bạn cũng dám không nghe lời cô giáo sao?" "Kẹo của bạn tôi tịch thu, mau đưa cho tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận