Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1093: Si mê cung thiếu tòa

"Hô ~" Làm xong những điều này, Tô Hàng mới thở phào một hơi, đừng thấy hắn dùng dao điêu khắc có vẻ nhẹ nhàng, thực tế lại cực kỳ hao tổn tâm trí. Hắn định nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục điêu khắc, nếu không đầu óc choáng váng, trong quá trình điêu khắc lỡ có sai sót nhỏ nào, thì lại hỏng bét.
"Sư phụ, sau này người sẽ là thần tượng của con, thực sự quá lợi hại." Thấy Tô Hàng dừng động tác, Cung Thiếu Đình vội vàng tiến tới cảm thán nói. Lần này hắn không phải nịnh hót Tô Hàng, mà là thật lòng tán thưởng, thử hỏi, chiêu trò như vừa nãy Tô Hàng vừa làm, ai có thể tùy tiện làm được? E rằng chỉ có những người lớn tuổi, hoặc là những bậc thầy thành danh đã lâu, cũng không dám chắc chắn như vậy, đúng không? Nhưng Tô Hàng lại làm được, việc này chắc chắn sẽ làm mới tam quan của tất cả mọi người trong giới điêu khắc.
"Nếu ngươi đem công phu nịnh hót này dùng vào việc học tập thiết kế châu báu thì sớm đã nắm vững tinh túy của thiết kế châu báu rồi." Với những lời nịnh nọt của Cung Thiếu Đình, Tô Hàng chẳng mảy may quan tâm. Lúc trước, khi đưa tác phẩm điêu khắc của mình cho người khác xem, đủ loại lời khen ngợi và kinh ngạc hắn đều đã nghe quá quen, trình độ của Cung Thiếu Đình thế này còn có gì ghê gớm?
"Vậy sư phụ..." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình có chút há hốc miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tô Hàng chặn lại.
"Ta nghỉ ngơi một chút, lập tức sẽ bắt đầu điêu khắc tác phẩm chính thức." Tô Hàng nói thẳng, việc vừa rồi chỉ là món khai vị. Không phải hắn không muốn nói chuyện với Cung Thiếu Đình, mà là chính mình khó khăn lắm mới có được cảm hứng, không thể để gián đoạn, nghỉ ngơi một chút còn tốt, có thể tiếp tục ngay được. Nếu bây giờ mà cùng Cung Thiếu Đình nói chuyện phiếm lung tung, rất dễ cắt đứt mạch suy nghĩ, đến lúc đó tác phẩm điêu khắc ra có thể sẽ sai lệch so với dự tính ban đầu.
"Dạ, vâng, sư phụ người cứ nghỉ ngơi." Nghe vậy, Cung Thiếu Đình vội vàng ngậm miệng, hắn cũng biết chuyện gì quan trọng, không dám làm phiền Tô Hàng nữa. Tuy nhiên, Cung Thiếu Đình không có ý định rời đi, hắn vừa nghe rõ, Tô Hàng sẽ bắt đầu điêu khắc tác phẩm tiếp theo, hắn có thể nhân cơ hội này quan sát kỹ càng. Việc này sẽ rất có ích, dù cho việc thiết kế trang sức hay việc học điêu khắc sau này của hắn.
Cứ vậy, trong phòng làm việc của Tô Hàng trở nên yên tĩnh hơn mười phút, hắn thì ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Cung Thiếu Đình lại nhàm chán ngắm nghía những tác phẩm khác trong phòng.
"Tác phẩm này quả thực quá tuyệt, tác phẩm này cũng đẹp mắt..." Trong phòng làm việc, Cung Thiếu Đình thỉnh thoảng thốt lên kinh ngạc, cảm thấy mình không thể không lên tiếng, lại vội vàng che miệng, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Hàng.
"Hô~" Thấy Tô Hàng không bị mình làm phiền, hắn mới khẽ thở phào. Nếu Thư Ngọc hoặc người quen biết hắn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm. Khi nào mà Cung Thiếu Đình thiếu gia của họ lại trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Không lâu sau, Tô Hàng nghỉ ngơi xong, đứng dậy tiếp tục bắt tay vào làm. Thấy vậy, Cung Thiếu Đình vội vàng xông tới, sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó. Chỉ thấy Tô Hàng sắp xếp tất cả các dụng cụ điêu khắc thành một hàng cho dễ lấy, rồi chọn một chiếc dao, nhìn kỹ vị trí rồi trực tiếp bắt đầu. Ban đầu, Cung Thiếu Đình không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng thời gian trôi qua, ánh mắt hắn dần dần bị Tô Hàng thu hút, chính xác mà nói là bị những động tác trên tay Tô Hàng hấp dẫn. Dường như toàn bộ hình dáng và chi tiết của khối đá đều đã được khắc trong đầu Tô Hàng, Cung Thiếu Đình không biết Tô Hàng có nhìn khối đá đang điêu khắc hay không, cứ thế vung dao đi xuống. Nhưng quan sát kỹ sẽ thấy, mỗi nhát dao đi xuống, cường độ và góc độ đều vừa phải, thừa hoặc thiếu một chút đều sẽ ảnh hưởng đến việc điêu khắc. Dần dần, Cung Thiếu Đình nhìn đến ngây người, chính hắn cũng gần như quên cả thời gian, mắt chỉ chăm chăm theo dõi động tác điêu khắc của Tô Hàng.
Chớp mắt, đã hai giờ trôi qua. Và trong hai tiếng này, Tô Hàng đã điêu khắc ra toàn bộ hình dáng của khối đá. Chỉ nhìn hình dáng thôi đã thấy đẹp mắt vô cùng, không thể tưởng tượng được khi tác phẩm điêu khắc hoàn thành sẽ rung động lòng người đến mức nào.
"Ừm." Buông dao khắc trong tay xuống, Tô Hàng lắc cổ tay hơi đau nhức, rồi lại cầm lấy khối đá xem xét cẩn thận. Vẫn còn một vài vết nhỏ cần phải sửa lại.
Cùng lúc đó, Cung Thiếu Đình mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, quá trình Tô Hàng vừa điêu khắc khối đá, đã để lại trong đầu hắn ấn tượng sâu sắc.
"Keng" Sau đó, Tô Hàng nhẹ nhàng đặt khối đá lên bàn, tránh để bị va chạm.
"Sư phụ, uống nước đã ạ." Thấy vậy, Cung Thiếu Đình khá lanh lợi, nhanh tay lẹ mắt đưa ấm trà cho Tô Hàng, tiện thể lấy một chiếc khăn mặt để Tô Hàng lau mồ hôi.
"Ừm." Tô Hàng khẽ gật đầu, vừa rồi một hơi điêu khắc xong hình dáng khối đá, đúng là có hơi khát nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận