Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 399: Đây là cỡ nào lợi hại?

Chương 399: Đây là cỡ nào lợi hại?
Trước đó Hàn Oánh Oánh nói, Tô Hàng và Lâm Giai tình cảm rất tốt, Đào Văn thật sự cũng không quá để ý đến câu nói này. Hiện tại được ăn một bữa thức ăn cho chó ngập mặt, nàng xem như hiểu rõ uy lực của câu nói này. Cái tình cảm này, đâu chỉ là tốt? Chuyện này quả thực chính là tình cảm thắm thiết! Nhìn thấy mà người ta ngoài cảm khái, thì chỉ có hâm mộ.
"Oánh Oánh, Tô sư ca và Lâm lão sư, kết hôn bao lâu rồi?"
"Ừm... Tính ra kết hôn thì là một năm." Hàn Oánh Oánh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Nhưng mà bọn họ ở bên nhau đã hơn hai năm rồi."
"Hơn hai năm à..." Đào Văn giật mình gật đầu. Gật đầu được hai lần, nàng lại mạnh mẽ dừng lại. Quay đầu liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ ngoài phòng, nàng nghi hoặc nháy mắt mấy cái. Mình nhìn bộ dạng của mấy đứa trẻ kia, cũng không giống là một tuổi mà?
"Oánh Oánh, mấy đứa cháu trai nhà ngươi... bao lớn rồi?"
Trong lòng đầy nghi hoặc, Đào Văn vẫn là không nhịn được hỏi một câu.
Hiểu rõ bạn cùng phòng đang suy đoán điều gì, Hàn Oánh Oánh thản nhiên nói: "Bọn nó hai tuổi rồi."
"Biểu tỷ và biểu tỷ phu ta, là vào lúc con một tuổi thì kết hôn."
"Hôn lễ khi đó cũng được tổ chức ngay tại Giao Đại của chúng ta."
"Hả? Chẳng lẽ đó chính là hôn lễ mà các sư ca sư tỷ thường xuyên nhắc đến?" Đào Văn trợn mắt một cái, kinh ngạc hỏi thăm.
Gật gật đầu, Hàn Oánh Oánh bình tĩnh nói: "Đúng vậy, chính là cái hôn lễ đó."
"Ngoan ngoãn... Đây cũng quá lãng mạn..." Lại một lần nữa nhìn về phía Tô Hàng và Lâm Giai ở bên cạnh, Đào Văn cảm khái lắc đầu. Bởi vì Tô Hàng chưa rửa tay nên không tiện. Lâm Giai liền phụ trách lột quýt, lột xong tiếp đó lại đút vào miệng Tô Hàng. Hai người tình cảm nồng nàn, nhìn không giống như một đôi vợ chồng đã kết hôn hai năm, càng giống một đôi vợ chồng mới cưới.
"Cuối cùng thì ta cũng đã hiểu vì sao cả ngày ngươi đều nói, là hâm mộ biểu tỷ và biểu tỷ phu của ngươi."
Quay đầu nhìn về phía Hàn Oánh Oánh, Đào Văn cười khổ lắc đầu. Nàng cả ngày nói độc thân tốt thế nào, cái gì cũng không cần lo. Thế nhưng khi nhìn thấy tình cảm của người ta tốt như vậy, thì vẫn là không nhịn được mà hâm mộ.
"Nếu sau này ta mà có thể gặp được một bạn trai như biểu tỷ phu thì ta sẽ mãn nguyện, mẹ ta cũng không phải nói."
"Mẹ ta nói, ta tìm bạn trai, chỉ cần có một nửa tốt như biểu tỷ phu của ngươi cũng được." Hàn Oánh Oánh vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc đầu. Đường Tuệ Vân bây giờ hài lòng nhất về con rể, chính là Tô Hàng. Tuy rằng bà luôn miệng hỏi Lâm Giai, có bị ức hiếp hay không. Nhưng trong lòng bà lại không có nửa điểm bất mãn. Thỉnh thoảng hỏi một câu, cũng đều chỉ là giọng nói đùa.
"Này, đừng nói ngươi, bây giờ ta cũng nghĩ như vậy." Đào Văn vừa nói, vừa đi tới chỗ cửa, nhìn ra ngoài một chút. Mấy đứa trẻ kia đang tụ tập ngồi chơi cùng nhau. Tam Bảo và Tứ Bảo đang tranh nhau một món đồ chơi, Đại Bảo trông thấy liền đưa món đồ chơi y hệt đang cầm cho Tứ Bảo, sau đó lại cầm một món đồ chơi khác. Chú ý thấy hành động của Đại Bảo, Đào Văn trong mắt dấy lên một tâm tư, liền lắc đầu.
"Ta phát hiện tính cách của Tiểu Thần rất trầm ổn giống Tô sư ca, hơn nữa còn rất biết quan tâm người khác."
"Đáng tiếc Tiểu Thần còn quá nhỏ, nếu không ta thật sự đợi hắn lớn lên, sẽ làm bạn gái của hắn!"
"..."
Nghe lời này của Đào Văn, Hàn Oánh Oánh suýt nữa thì bị nghẹn chết bởi miếng quýt ăn dở. Tô Hàng và Lâm Giai ở một bên cũng ngẩng đầu nhìn lại, hai người trong mắt tràn đầy kinh hãi, trong lòng trực tiếp không nhịn được mà chửi thầm. Đây là cỡ nào lợi hại? Cho dù bây giờ Đại Bảo có lớn thêm mười tuổi nữa, thì hai ngươi cũng không phù hợp đâu! Nữ sinh năm ba đại học thì ôm được gạch vàng. Còn nữ sinh năm hai đại học thì…Sợ là khiêng cả một Kim Tự Tháp về nhà sao?"Khụ... Chúng ta tiếp tục bắt đầu thôi." Với vẻ mặt xấu hổ nhìn Đào Văn và Hàn Oánh Oánh, Tô Hàng vội vàng muốn kết thúc cái không khí kỳ lạ này. Nghe vậy, Đào Văn đột nhiên hoàn hồn. Quay đầu nhìn lại, mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng lên. Không cẩn thận đã lỡ nói ra lời trong lòng rồi. Quá xấu hổ!
"Được... được..." Với vẻ mặt xấu hổ trở lại trước bàn làm việc, đầu Đào Văn ra sức cúi thấp xuống, sửng sốt không dám ngẩng lên. Lâm Giai bất đắc dĩ cười cười, bưng khay đựng trái cây rời khỏi thư phòng, trở về chỗ của mấy đứa nhỏ. Lại qua hơn hai tiếng nữa. Đến giữa trưa, Hàn Oánh Oánh và Đào Văn ăn cơm trưa xong thì rời đi. Tô Hàng và Lâm Giai đối với câu nói của Đào Văn, lại tự mình thảo luận một hồi, sau đó đi đến kết luận chung. Nhất định phải mau chóng thay đổi tính cách của Đại Bảo, lúc nào cũng tốt với người khác như vậy....
Ở một bên khác, Hàn Oánh Oánh và Đào Văn về đến ký túc xá, Đào Văn mới bộc phát ra sự xấu hổ trước đó, hoàn toàn triệt để. Nắm chặt lấy tay Hàn Oánh Oánh, Đào Văn khóc không ra nước mắt nói: "Oánh Oánh, ngươi nói xem... Tô sư ca và Lâm lão sư, có khi nào sau này cấm cửa không cho ta bước vào nữa không?"
"Cái này..." Hàn Oánh Oánh rất muốn an ủi Đào Văn một câu. Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt kinh ngạc của biểu tỷ và biểu tỷ phu lúc nãy, trong lúc nhất thời nàng thực sự không nghĩ ra lời nào hay hơn để dỗ dành. Nghẹn một hồi lâu, nàng mới ho nhẹ một tiếng lúng túng nói: "Chắc là... Sẽ không đâu."
"Dù sao ngươi chỉ là hơi huyễn tưởng một chút, cũng không thật sự có ý nghĩ coi ta biểu tỷ phu và biểu tỷ thành người nhà của mình không phải..."
"Con dâu..."
Nghe thấy Hàn Oánh Oánh nhắc đến hai chữ này, cảm xúc của Đào Văn vốn xem như đã ổn định, lại trong nháy mắt sụp đổ. Tay phải che mặt lại, nàng đau khổ nói: "Ta xong rồi, đời này ta cũng không thể rửa sạch nỗi nhục này mất."
"Rửa sạch cái gì?" Ngay lúc Đào Văn đang than khóc, một giọng nói mang theo tiếng cười, đột nhiên truyền đến từ hướng phòng vệ sinh. Quay đầu nhìn sang, Hàn Oánh Oánh và Đào Văn đồng thời nhíu mày. Người thiếu nữ đứng trước mặt các nàng, đang lau mái tóc còn ướt sũng, vẻ mặt vênh váo, khóe miệng mang theo nụ cười thích thú khi xem kịch vui. Người này, là bạn cùng phòng thứ nhất của các nàng, tên Lục Nhã Lan, mối quan hệ của cô ta và hai người các nàng không tốt. Bởi vì lúc đầu vừa khai giảng, bốn người được sắp xếp vào chung một ký túc xá. Hàn Oánh Oánh đến sớm nhất, có sự giúp đỡ của mẹ Đường Tuệ Vân, đã chọn một cái giường không tệ. Đào Văn đến thứ hai, đã chọn vị trí đối diện với giường của nàng. Lục Nhã Lan là người đến sau cùng, khi đến thì phát hiện vị trí tốt đã bị chọn hết, trực tiếp yêu cầu Hàn Oánh Oánh và Đào Văn đổi chỗ với mình. Đào Văn tính tình cứng rắn, thẳng thắn nói không đổi. Hàn Oánh Oánh tính tình mềm mỏng, bị Lục Nhã Lan nói vài câu liền không thể làm gì khác hơn là đổi. Biết Hàn Oánh Oánh có tính cách tốt, Lục Nhã Lan suốt ngày bắt nạt nhờ vả cô nàng giúp hết chuyện này đến chuyện khác. Lâu dần, mọi người phát hiện Lục Nhã Lan đúng chuẩn tiểu thư kiêu kỳ. Nhà rất có tiền, ở nhà được ba mẹ cưng chiều nên hư, đến trường còn cảm thấy mọi người đều phải nhường nhịn cô ta. Sau này Đào Văn thực sự không thể nhìn được nữa, liền tranh cãi với cô ta vài câu, thế là cả ba người trở mặt với nhau. Không bao lâu sau, Lục Nhã Lan liền dọn ra ngoài ở. Cũng chính vì chuyện này, mà quan hệ giữa Hàn Oánh Oánh và Đào Văn trở nên tốt hơn. Đến bây giờ, đã hơn nửa năm trôi qua. Ngày thường trừ lúc đi học, hai người bọn nàng cũng không gặp mặt Lục Nhã Lan lần nào, đôi khi đến lớp cũng không thấy cô ta. Kết quả ai ngờ được, cô nàng này lại đột nhiên trở về ký túc xá.
"Sao ngươi lại về đây?" Đào Văn nhíu mày, lạnh giọng hỏi. Hừ nhẹ một tiếng, Lục Nhã Lan xem thường nói: "Ta đóng tiền thuê phòng rồi, ký túc xá này cũng có chỗ của ta, dựa vào cái gì mà ta không thể về?" "Sau này ta sẽ ở lại ký túc xá, thế nào? Ngươi có thể đuổi ta ra ngoài sao?"
"..."
Nghe lời nói ngạo mạn này của Lục Nhã Lan, Đào Văn chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, một cơn giận dữ bùng nổ trong người. Nhìn thấy nàng đang tức giận, Hàn Oánh Oánh vội vàng giật nhẹ tay nàng, muốn nàng đừng tranh cãi với Lục Nhã Lan. Liếc mắt khinh thường nhìn Đào Văn, Lục Nhã Lan khẽ nhếch khóe miệng, cười nhìn về phía Đào Oánh Oánh, nói: "Oánh Oánh, ta nghe nói ngươi chuẩn bị làm điêu khắc gỗ để tham gia hoạt động nghệ thuật sắp tới đúng không?" "Hay là tổ của chúng ta cùng nhau dự thi nhé? Mang ta theo với."
Bạn cần đăng nhập để bình luận