Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 568:: Muốn ngồi cùng một chỗ chiếu cố nàng

"Vậy thì tốt, lại trải nghiệm một lần cảm giác đi học tiểu học." Tô Hàng ra vẻ nghiêm túc gật đầu.
Nghe vậy, Lâm Giai nhướn đôi mày thanh tú: "Dựa theo anh nói như vậy, em có phải nên đến lớp học, cùng bọn họ trải nghiệm một lần cảm giác lần đầu đối mặt giáo viên tiểu học không?"
"Khụ..." Che miệng ho nhẹ một tiếng, Tô Hàng cười khẽ: "Nếu em muốn thì anh cũng không ngăn cản, hay là anh có thể giúp em chào hỏi hiệu trưởng?"
"Anh cứ thích trêu chọc vợ mình như vậy sao?" Lâm Giai phiền muộn nhíu mày.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình quá đáng thương.
Cả ngày bị chồng yêu dấu tìm mọi cơ hội trêu chọc.
Không phản kích một lần, thật sự có lỗi với bản thân.
Nghĩ vậy, nàng liền cắn môi, rồi ra vẻ khó chịu lắc đầu: "Nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy em thật đáng thương."
Thấy rõ tâm tư nhỏ của nàng, Tô Hàng phối hợp nhíu mày: "Đáng thương sao?"
"Ừm, cả ngày bị ức hiếp còn không đáng thương sao?"
"Vậy xem ra anh 'ức hiếp' vẫn chưa đủ tàn ác à."
Cảm khái lắc đầu, Tô Hàng đối diện đôi mắt kinh ngạc của Lâm Giai, khẽ cười nói: "Em xem, nếu anh 'ức hiếp' đủ tàn ác, em còn sức đâu mà nói mình đáng thương chứ?"
"..."
Trầm mặc nhìn chằm chằm hắn một lát, mặt Lâm Giai bỗng chốc đỏ bừng.
Nhiệt độ nóng bỏng trên mặt khiến nàng hận không thể lập tức trốn đi, sợ người xung quanh nghe được cuộc đối thoại của hai người, và cả những ý nghĩa ẩn bên trong đó.
"Anh... Nói bậy bạ gì đấy." Ngập ngừng lẩm bẩm một câu, Lâm Giai vội cúi đầu xuống, vội vàng đi trở về.
Nhìn theo dáng đi nhanh chóng của nàng, Tô Hàng khẽ cười một tiếng, tiếp tục trêu ghẹo bước lên phía trước.
"Anh nói bậy gì? Anh không hề nói sai mà."
"Nếu mà đủ tàn ác, giờ em đã sớm..."
Lâm Giai: "Cấm không được nói nữa!"
Tô Hàng: "Vì sao?"
Lâm Giai: "Thì là không cho phép nói nữa..."
Tô Hàng: "Vậy giờ em còn thấy mình đáng thương không?"
Lâm Giai: "...Không chút nào đáng thương."
Nghe được câu trả lời này, Tô Hàng cười một tiếng.
Bình tĩnh mở cửa xe, hắn sau đó chỉ tay vào trong, cười nói: "Đi thôi bà xã, đến giờ đưa em đi làm."
"Vâng..."
Biết mình lại bị trêu chọc thua, Lâm Giai phiền muộn gật đầu.
Thấy vậy, Tô Hàng cười xoa xoa tóc nàng, lúc này mới khởi động xe.
So với những chiếc xe con nhỏ bé xung quanh, chiếc Alphard to lớn chậm rãi lách qua khu vực đông đúc, rồi nhanh chóng đuổi theo về phía xa.
...
Cùng lúc đó, tại lớp một ban hai của trường học, mấy đứa trẻ đang cùng những bạn học khác im lặng chờ đợi giáo viên ở phía trước mở lời.
Ánh mắt đảo qua từng đứa trẻ, nữ giáo viên trung niên ho nhẹ một tiếng, giọng nghiêm túc nói: "Các em vào lớp, tự tìm chỗ ngồi, rồi chúng ta sẽ làm quen."
"Vâng ạ!"
Ba mươi mấy bạn nhỏ cùng nhau hô to một tiếng, rồi đồng loạt ào vào trong lớp.
Thấy muội muội bị các bạn khác chen lấn xiêu vẹo, Đại Bảo vội vàng đưa tay, nắm chặt tay nhỏ của Lục Bảo.
Ngũ Bảo cũng liền vội lùi lại một bước, chuẩn bị chờ các bạn phía trước vào hết, rồi mình sẽ vào sau.
Đứng một bên, cô giáo thấy vậy không khỏi nhíu mày.
Thấy trong lớp trở nên ồn ào náo nhiệt, cô bất đắc dĩ vỗ tay, lớn tiếng nói: "Tất cả ra xếp hàng!"
"Hả?"
Đã chen được vào lớp, thậm chí đã ngồi xuống, mấy đứa nhỏ đều khó hiểu nhìn giáo viên.
Nhìn bọn trẻ, cô giáo lại lần nữa vỗ tay: "Cô nói, tất cả ra xếp hàng, đứng theo hàng dọc phía trước."
"Cùng một lời, đừng để cô phải nhắc đến ba lần!"
Giọng nghiêm khắc khiến đám trẻ giật mình.
Một giây sau, bọn trẻ vội vàng đứng lên, lại như ong vỡ tổ ùa ra ngoài.
Vốn bị dòng người mang theo vào trong lớp, Tam Bảo lại bị dòng người lôi đi.
Cô bé vừa cố giãy khỏi dòng người, vội chạy đến bên cạnh các anh chị.
"Các em cũng vào đứng."
Thấy Đại Bảo và các em đứng gần cửa sổ, cô giáo vẫy tay thúc giục.
Nghe vậy, mấy đứa trẻ nhìn nhau một cái, rồi vội làm theo lời cô giáo, ngoan ngoãn xếp hàng.
Bọn trẻ vẫn đứng cạnh nhau, anh chị em liền kề.
Lần này, cô giáo không để các bé tự ý đi tìm chỗ ngồi.
Cầm sổ điểm danh, cô lần lượt gọi tên, ai được gọi đến thì vào lớp, ngồi theo thứ tự từ trước xuống.
Có một vài trẻ đã từng tham gia lớp phụ đạo mầm non, nên ít nhiều cũng biết tiểu học khác biệt nhiều so với trường mẫu giáo.
Nhưng những đứa trẻ chưa từng trải nghiệm qua những điều đó, thì căn bản không hiểu sự khác biệt trong môi trường tiểu học.
Sau khi ngồi xuống, bọn trẻ cũng không lập tức im lặng, mà bắt đầu xì xào bàn tán.
Đối diện với những bạn nhỏ vẫn cứ nói chuyện dưới lớp, cô giáo đứng phía trên không khỏi bất lực.
Nhưng cô biết, đây là quá trình giáo dục chất lượng, mình có nóng vội cũng vô ích.
Ho nhẹ một tiếng, cô chỉ còn cách tiếp tục gọi tên, để tất cả học sinh tìm chỗ ngồi trước đã.
"Tô Thần!"
"Có em."
Nghe giáo viên gọi tên mình, Đại Bảo vội bước lên trước.
Thấy anh trai muốn một mình đi vào, Lục Bảo vừa sốt ruột, vội duỗi tay nhỏ, nắm chặt vạt áo anh.
"Anh ơi... Tiểu Nhiên cũng muốn vào cùng..."
Cô bé lo lắng trợn tròn đôi mắt hạnh, ánh mắt đầy bối rối.
Ở trường mẫu giáo, sau gần bốn năm chung sống, các bạn đều đã rất quen nhau.
Nên khi ở cùng với các bạn trong lớp, dù không có anh chị bên cạnh, cô cũng vẫn dễ hòa đồng.
Nhưng bây giờ, xung quanh toàn những bạn học mới xa lạ.
Đối mặt với các bạn học mới, cô vẫn không biết phải chung sống thế nào.
Nhìn muội muội, Đại Bảo lo lắng dừng bước.
Đúng lúc này, tiếng gọi của giáo viên lại vang lên trong lớp.
Thấy vậy, Nhị Bảo đứng phía sau chủ động nắm chặt tay nhỏ của Lục Bảo.
"Tiểu Nhiên, không sao đâu, chúng ta vẫn ở đây cùng em mà."
Cô bé ôn nhu cười một tiếng, rồi tiếp tục nhìn anh trai: "Anh hai, anh vào trước đi, có tụi em ở cùng Tiểu Nhiên rồi."
"Tiểu Nhiên, được không?" Đại Bảo quay đầu nhìn Lục Bảo.
Biết mình mà tiếp tục bắt anh trai ở lại cùng, sẽ là quá tùy hứng, Lục Bảo giằng co mấy giây, rồi gật đầu: "Anh hai đi đi~"
"Vậy Tiểu Nhiên phải ngoan nhé."
Dặn muội muội một câu, cậu nhóc vẫn có chút không yên tâm đi vào lớp.
Nhìn chỗ trống trong lớp, cậu ngập ngừng mấy giây, rồi chậm rãi đi đến trước mặt cô giáo, ngẩng đầu nhìn người giáo viên nghiêm nghị khiến cậu có chút sợ hãi.
Ngay lúc cô giáo tò mò muốn biết cậu định làm gì, cậu bé lo lắng mở miệng nói: "Cô ơi, con có thể cho Tiểu Nhiên ngồi cùng với con được không?"
"Tiểu Nhiên nhát gan, con muốn cho em ngồi cùng, như vậy con sẽ chiếu cố em được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận