Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 708: Ngươi nghĩ cùng nhau chơi đùa phun nước?

Chương 708: Ngươi muốn cùng nhau chơi phun nước à? Lời của Lục Bảo vừa nói ra, lũ trẻ lập tức càng thêm lo lắng. Đại Bảo vội vàng lắc đầu, an ủi các em: "Yên tâm đi, ba ba với mụ mụ đều là người lớn rồi, chắc chắn sẽ không lạc đường." "Đúng đó, với lại trước đó ba ba mụ mụ chẳng phải đã dẫn chúng ta đến đây một lần rồi sao?" Ngũ Bảo cũng bình tĩnh đáp lời. Nghe vậy, Tam Bảo và Lục Bảo vốn hơi hoang mang cũng yên tâm hơn nhiều. "Vậy bây giờ chúng ta làm sao? Muốn đi cùng các bạn hay là ở lại đây đợi ba ba mụ mụ?" Nhị Bảo có chút buồn rầu. Đại Bảo suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta gọi điện thoại cho ba ba mụ mụ trước, hỏi xem họ đang ở đâu đã." "Sau đó chúng ta vẫn cứ đi cùng các bạn, đợi ba ba mụ mụ đến thì báo cho họ chúng ta đang ở chỗ nào, để họ đến tìm chúng ta." Tiểu gia hỏa tính cách điềm tĩnh, suy nghĩ lại cẩn thận. Trong chốc lát, đã sắp xếp đâu vào đấy mọi chuyện. Nghe ý kiến của anh, Nhị Bảo và các em cũng đều đồng ý. Tam Bảo lập tức cầm cặp sách nhỏ của mình lên, tìm tòi một lúc rồi lấy ra đồng hồ điện thoại. "Số điện thoại ba ba... Ơ... Ở chỗ này..." Cô bé vừa lẩm bẩm vừa chọn số điện thoại của ba. Thấy vậy, Đại Bảo vội ngăn lại: "Tiếu Tiếu, ba ba lúc này chắc đang lái xe. Bà nói rồi, khi lái xe thì không được nghe điện thoại." "Đúng nha!" Tam Bảo bừng tỉnh, vội dừng ngón tay chuẩn bị bấm nút gọi. Cô bé lại tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng chọn được số điện thoại của mụ mụ. "Không gọi cho ba được thì gọi cho mụ vậy." Lẩm bẩm một câu, cô bé vội vàng bấm gọi rồi đưa đồng hồ lên tai. Tít-- Tít-- Sau hai tiếng tít ngắn ngủi, điện thoại được kết nối. Một giây sau, giọng của Lâm Giai từ đồng hồ vang lên: "Alo? Tiếu Tiếu hả?" "Mụ mụ!" Vui vẻ đáp lời, Tam Bảo liếc nhìn các anh chị em, rồi hỏi: "Mụ mụ, mụ với ba đang ở đâu rồi ạ?" Trong xe, Lâm Giai nghe Tam Bảo nũng nịu hỏi, khóe miệng bất giác cong lên. Cô ngay lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, để ý thấy bảng hiệu lớn vườn động thực vật cách đó không xa, liền nói: "Ba ba với mụ sắp đến rồi, có thể thấy bảng ở cổng rồi." "Thật hả?! Chúng con đang ở cổng đây!" Lâm Giai vừa dứt lời, trong điện thoại liền truyền đến tiếng Tam Bảo kích động. Nghe vậy, Lâm Giai hơi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn về phía trước. Quả nhiên. Ở trước cổng vườn động thực vật, đậu mấy chiếc xe buýt. "Tiểu Thần đến rồi sao?" Tô Hàng để ý thấy hành động của Lâm Giai, thuận miệng hỏi. Gật đầu, Lâm Giai ngay lập tức nói với Tam Bảo trong điện thoại: "Tiếu Tiếu, ba ba với mụ sắp tới rồi, khi nào các con vào, nhớ nói với ba ba mụ một tiếng nhé." "Mụ mụ ơi, cô giáo sắp dẫn chúng con vào rồi ạ!" Trong điện thoại, giọng Tam Bảo hơi sốt ruột. Cô bé lại tiếp lời ngay sau đó: "Anh con nói chúng con không được đi lung tung, phải đi theo cô giáo." "Mụ mụ ơi, mụ với ba nhanh lên nhé! Chúng con vào trước, rồi ở trong đó chờ mụ!" Nói xong, cô bé vội vàng cúp máy. Nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Lâm Giai ngẩn người nửa giây, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng. "Sao vậy?" Tô Hàng thấy cô đang cười mỉm, cũng cười theo hỏi. Cất điện thoại, Lâm Giai giải thích: "Tiếu Tiếu với các bạn đã vào trong rồi, bảo chúng ta vào trong tìm chúng." "Thế thì tìm kiểu gì?" Tô Hàng nhíu mày. Vườn động thực vật rộng như vậy, đâu phải cứ tìm đại là ra được. Bất quá anh nghĩ lại, cảm thấy cũng không có gì đáng lo cả. Bởi vì trường tổ chức hoạt động, vào trong chắc chắn sẽ đi theo tuyến đường đã quy định. Đến lúc đó, hai vợ chồng chỉ cần xin một tấm bản đồ, rồi đi theo là được. Đi nhanh một chút, sẽ rất nhanh đuổi kịp. "Được rồi, xuống xe đi." Xe RV lái vào bãi đỗ xe, Tô Hàng nhanh chóng dừng xe rồi xuống, sau đó quay về phía sau lấy đồ. Lâm Giai cũng tranh thủ đeo balo rồi xuống xe, sau đó kiễng chân nhìn về phía cổng. Thấy cô gấp gáp ngẩng đầu nhìn, Tô Hàng bật cười, nắm chặt tay nhỏ của cô. "Đi thôi, giờ mình nhanh chân lên, biết đâu lại đuổi kịp." "Ừm." Lâm Giai gật đầu, sau đó ngoan ngoãn để Tô Hàng dắt tay như một đứa trẻ. Đi một lúc, cô đột nhiên bật cười, mắt sáng long lanh nói: "Tự nhiên thấy, chúng mình cũng như đang đi chơi xuân vậy." "Thì chúng ta đang đi chơi xuân mà." Tô Hàng nhướn mày, cười nói: "Đi chơi đâu có phân biệt tuổi tác, hôm nay mình cứ xem như đến chơi đi." "Vậy hả!" Lâm Giai cười tươi rói, đưa tay chỉ về phía ven đường: "Vậy em muốn cái đó." "Hửm?" Nghe vậy, Tô Hàng nhìn theo hướng tay cô chỉ. Đập vào mắt anh, là một sạp hàng nhỏ. Trên sạp bày bán đủ thứ đồ chơi cho trẻ con. Nào là xe kéo nhỏ, súng phun nước, bóng bay... Nhìn những đồ chơi này, mắt Tô Hàng hơi nheo lại, như có điều suy nghĩ hỏi: "Em muốn chơi phun nước cùng à?" "Hả?" Mắt giật mình, Lâm Giai vội rời ánh mắt, tập trung vào khẩu súng phun nước. Một giây sau, mặt cô đỏ lên, bối rối nói: "Đâu phải phun nước, là thổi bong bóng mới đúng!" "Thổi bong bóng?" Mắt Tô Hàng lại đảo qua, rơi vào món đồ chơi thổi bong bóng ở trong góc. Một giây sau, anh trực tiếp bật cười thành tiếng. "Hóa ra là thổi bong bóng hả?" "Đương nhiên!" Mặt đỏ bừng lẩm bẩm một câu, Lâm Giai ngượng ngùng cúi đầu xuống. Vừa rồi hai người nói chuyện, có không ít người đi qua nhìn. Nghĩ đến cảnh đó, cô xấu hổ đến mức muốn giấu luôn cả ngón chân đi. Để ý thấy cô đang lúng túng, Tô Hàng lại càng cười lớn hơn. Nghe thấy tiếng cười sảng khoái bên cạnh, Lâm Giai bất đắc dĩ, chỉ còn cách vươn tay, vỗ nhẹ vào vai anh. "Đừng cười mà..." "Khụ... Được, không cười nữa..." Cố nín cười, Tô Hàng đưa tay xoa đầu Lâm Giai, rồi trực tiếp đi về phía sạp hàng kia. Chớp mắt, anh đã cầm bảy bộ đồ chơi thổi bong bóng đi về. Liếc nhìn ông chủ đang cười toe toét chia đồ, Lâm Giai kinh ngạc nhìn bảy phần đồ chơi này. Hiểu ý cô, Tô Hàng cười ha ha, đưa cho cô một cái, giải thích: "Một lát nữa đuổi kịp Tiểu Thần, không thể nào chỉ có mình mình chơi, còn bọn chúng chỉ đứng xem chứ hả?" "Như vậy thì tàn nhẫn với chúng quá đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận