Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 58: Không buông không kín, vừa đúng

"Ngâm chân?" Tô Hàng kinh ngạc.
Dùng ngâm chân để loại bỏ khí ẩm? Sao hắn luôn cảm thấy có chút không đáng tin cậy? Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Giai, Tô Hàng lại không nỡ cự tuyệt. Thôi được rồi, ngâm thì ngâm.
"Nước không nóng chứ?" Tô Hàng vừa nói vừa nhìn vào trong chậu. Trong chậu không chỉ có nước nóng mà còn có những miếng lá ngải cứu lơ lửng. Tô Hàng nhíu mày, cười nhìn Lâm Giai. Thì ra vừa rồi nàng vào bếp là để lấy lá ngải cứu.
"Lão bà, nàng học mấy phương t·h·u·ố·c cổ truyền này ở đâu vậy?"
"Ai nói là phương t·h·u·ố·c cổ truyền, cái này hiệu quả lắm đó nha." Lâm Giai thẹn thùng bĩu môi, thúc giục Tô Hàng: "Nhanh ngâm đi, lát nữa nguội hết nước." Nàng không nói thật, đây là nàng mới học trên m·ạ·n·g.
Tô Hàng cũng không hỏi nhiều, lắc đầu cười, rồi bỏ chân vào chậu.
Một giây sau, hắn lập tức rút chân ra, nhíu mày.
"Nóng quá sao?" Thấy biểu hiện khác thường của Tô Hàng, Lâm Giai lo lắng hỏi thăm.
Nàng liền ngồi xuống, đưa tay xuống thử độ nóng của nước, sau đó vội vàng rụt tay lại, vẻ mặt có chút x·ấ·u hổ.
"Hình như có hơi nóng thật. . . Để ta thêm chút nước lạnh!"
Lâm Giai nói xong liền vội vàng bưng chậu lên.
Tô Hàng còn chưa kịp nói gì, nàng đã chạy vào phòng vệ sinh.
Một lát sau, cô nàng nhỏ nhắn xinh xắn bưng một chậu nước nặng hơn đi ra.
"Anh thử lại xem." Lâm Giai nói rồi tự tin cười.
Tô Hàng nhìn qua, liền biết nàng đã thử trước.
"Được, thử lại." Hắn vừa nói vừa bỏ chân vào chậu.
Nước nóng sờ lên mắt cá chân, nhiệt độ vừa phải, dễ chịu!
"Lần này ổn rồi chứ?"
Lâm Giai cười tươi, trong nụ cười xen lẫn chút kiêu ngạo, như đứa trẻ đang đợi được khen.
Trong lòng Tô Hàng mềm nhũn, cưng chiều cười, rồi lại ngoắc tay với nàng.
"Lại đây."
"Hả?" Lâm Giai ngẩn người, gương mặt xinh đẹp ửng hồng: "Làm gì vậy a. . ."
Tô Hàng chỉ vào chậu, cười nói: "Chậu đủ lớn, cùng ngâm."
"Không cần. . . anh ngâm là được." Lâm Giai nhỏ giọng đáp, rõ ràng là đang xấu hổ.
Tô Hàng nhướng mày, vừa muốn kéo nàng qua thì bé con trong phòng ngủ chính đột nhiên k·h·ó·c lên.
"Sao nhanh vậy đã tỉnh?" Tô Hàng liếc nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ.
Bọn trẻ uống sữa xong chưa được nửa tiếng.
"Có thể là Lục Bảo tỉnh."
Lâm Giai nói rồi nhanh chân đi vào phòng ngủ chính.
Một lát sau, quả nhiên nàng bế Lục Bảo ra.
"Sao vậy?" Thấy Lục Bảo cuộn tròn thành một cục, mắt và khóe mắt còn vương chút nước, Tô Hàng lập tức xót xa.
Lâm Giai thở dài, vừa nhẹ nhàng dỗ dành Lục Bảo vừa nói: "Nó gặp ác mộng, nên giật mình tỉnh."
"Đưa nàng cho ta đi." Tô Hàng đau lòng chìa tay ra.
Lâm Giai suy nghĩ rồi đặt bé con vào khuỷu tay của hắn.
Nhìn Lục Bảo đáng thương như vậy, Tô Hàng cũng có chút thở dài.
Lục Bảo đúng là rất dễ bị giật mình. Tô Hàng thậm chí đã nghĩ, hay là tìm chút phương t·h·u·ố·c cổ truyền, để giải quyết vấn đề này cho con. Dù sao cả ngày nhìn con bé bị dọa khóc nức nở, thân là ba, hắn đau lòng lắm.
... ...
Trong lúc Tô Hàng đang suy nghĩ, Lục Bảo như tìm được chỗ dựa. Thân thể nhỏ bé mềm mại của bé cứ dụi qua dụi lại vào tay Tô Hàng. Cuối cùng cái mặt nhỏ mũm mĩm dựa sát vào người Tô Hàng rồi dừng lại.
"Hô. . ."
Cái miệng nhỏ xíu mấp máy, Lục Bảo như thể thoải mái thở dài.
Nhìn khuôn mặt của Lục Bảo bị ép càng thêm mũm mĩm, Tô Hàng không khỏi nhếch miệng cười. Con bé vẫn biết cách hưởng thụ đấy chứ.
"Em đi lấy trà chanh mật ong."
Lâm Giai cũng dịu dàng cười rồi đi vào bếp lấy trà đã pha của Tô Hàng.
Thử nhiệt độ một chút, Tô Hàng nhắc nàng: "Em chỉ uống một chút thôi nhé, uống chậm thôi."
"Ừ, biết rồi." Biết Tô Hàng lo lắng cho sức khỏe của mình, Lâm Giai tuy có hơi thèm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cô rót cho mình một chút xíu, rồi hé miệng thưởng thức, mắt hạnh ngạc nhiên mở lớn.
"Ngon quá!"
Vị trà mát lạnh, mang theo hương thơm của hồng trà, mang theo cả vị trái cây của chanh.
Vị chua chua ngọt ngọt, sảng khoái dễ chịu không ngán.
"Ngon thì cũng đừng uống nhiều." Tô Hàng lại cười nhắc nhở một câu.
Lâm Giai gật đầu, đắc ý bưng chén trà, từng chút từng chút nhấm nháp.
Cảm nhận được không khí ấm áp trong phòng kh·á·c·h, khóe miệng Tô Hàng lại nhếch lên thêm vài phần.
Trước khi gia đình p·h·á sản, cuộc sống của hắn xa hoa lãng phí, chán chường.
Sau khi gia đình p·h·á sản, cuộc sống của hắn chỉ có bận rộn và bận rộn.
Bây giờ ngẫm lại, dường như mình chưa từng được trải nghiệm cuộc sống như thế này.
Yên tĩnh, bình thản, ấm áp. . . Tuy đơn giản nhưng lại chân thật và hạnh phúc nhất.
Không buông lỏng, cũng không quá khít. Vừa vặn. . .
Một ngày trước khi Trịnh Nhã Như đến lấy con dấu, Tô Hàng cuối cùng cũng có thời gian chạm khắc xong nó.
Phần ngọc thạch màu xanh nhạt được tạo hình thành một con sư t·ử rất s·ố·n·g động. Sư t·ử nhìn thẳng về phía trước, ngạo nghễ đứng thẳng. Từng đường vân trên lông tóc đều tự nhiên, trôi chảy, giống như thật đang bay phấp phới. Biểu cảm trên mặt sư t·ử cũng giống như đúc.
Phần màu xanh sẫm bên dưới khắc chữ, màu sắc chữ và con sư t·ử phía trên thân trụ thay đổi dần, Tô Hàng còn điêu khắc cả đường vân. Đường vân này cũng vô cùng tinh xảo. Nhưng đường vân này không hề làm lu mờ con sư t·ử, ngược lại còn khiến sư t·ử càng thêm oai phong.
Thêm vào đó chất lượng ngọc thạch mà Trịnh Nhã Như đưa cũng rất tốt. Con dấu sau khi chế tác xong, toàn thân sáng bóng, nhìn thôi đã biết là hàng tinh phẩm.
"Lão Tô, đỉnh!"
Trịnh Nhã Như cầm con dấu ngắm nghía một hồi, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn giữ nó lại cho riêng mình. Nhưng dù sao cũng là quà đặt làm riêng cho ba của mình, mà cô giữ lại cũng chẳng dùng tới. Vì vậy cuối cùng, Trịnh Nhã Như vẫn từ bỏ ý định này.
"Ba mươi ngàn, ta chuyển khoản cho ngươi." Cất kỹ con dấu, Trịnh Nhã Như vui vẻ chuyển tiền.
Keng! Vài phút sau, điện thoại Tô Hàng báo tin nhắn, có 30 ngàn tiền doanh thu.
Ba mươi ngàn, thêm 20 ngàn tiền đặt cọc trước đó, thêm một phần tiền còn lại, trong thẻ hắn giờ đã có hơn bảy vạn. So với 450 đồng ban đầu đúng là đã khấm khá hơn không ít.
"Mấy người định ăn cơm khi nào vậy?" Chuyển khoản xong, Trịnh Nhã Như cũng không có ý định rời đi.
Thấy con mắt cô ta chằm chằm nhìn vào nhà bếp, Tô Hàng nhíu mày: "Cô muốn làm gì?"
"À. . . Ở lại ăn chực."
Câu này được Trịnh Nhã Như nói ra với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Từ khi nếm qua một bữa cơm Tô Hàng nấu, cô đã nhớ mãi không quên. Nói quá một chút. Sau khi về nhà ăn cơm do bảo mẫu nhà cô nấu, thì thấy nó nhạt như nước ốc. Chỉ là trước đó cô không có lý do chính đáng để tới ăn chực. Hôm nay tìm được lý do rồi, đương nhiên cô không thể dễ dàng rời đi.
Nhưng Trịnh Nhã Như còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì một câu của Lâm Giai đã dội tắt ngọn lửa nhỏ mong chờ trong lòng cô.
"Tiểu Như, hôm nay. . . là em nấu cơm." Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trịnh Nhã Như, Lâm Giai nghịch ngợm cười nói: "Nếu cô không chê thì có thể thử tay nghề của em."
... ...
Tối nay còn một chương nữa, nhưng sẽ khá muộn, ngày đầu lên kệ, yếu ớt mong mọi người ủng hộ mua toàn bộ chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận