Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 575:: 5 năm phía trước cùng 5 năm phía sau khác nhau

"Chương 575:: 5 năm trước và 5 năm sau khác nhau, 'ảo giác c·h·ó má'. . ." Một học sinh khác im lặng đảo mắt, nói: "Tuy nói sinh sáu là khá hiếm, nhưng cũng không đến mức là ảo giác chứ?"
"Cái đó đâu chỉ là hiếm thấy." Một người khác tặc lưỡi lắc đầu.
Một nữ sinh chớp mắt, tò mò nói: "Có phải là con của thầy cô nào trong trường mình không? Giờ có lẽ là đến tìm mẹ đó."
"Sao ngươi biết không phải tìm ba?" Một nam sinh bên cạnh cười khẽ.
Đảo mắt nhìn hắn, nữ sinh không nói gì: "Không thấy ba của con nhà người ta đang đứng bên cạnh sao?"
"Ngươi chắc chắn đó không phải anh của tụi nó?"
"Mẹ nó! Anh trai của ngươi cách ngươi lớn vậy à?"
"Vậy thì đúng dịp, anh trai ta đúng là lớn hơn ta mười ba tuổi."
"Mấu chốt là người đàn ông kia, nhìn cũng phải hơn mấy đứa kia ít nhất mười sáu mười bảy tuổi chứ? Như vậy sao là anh được?"
"Vậy thì lớn hơn mười sáu mười bảy tuổi, cũng không thể là ba được."
"Biết đâu người ta trẻ lâu?" Nữ sinh im lặng thêm một câu.
Một nữ sinh đeo kính bên cạnh híp mắt nhìn, như đang suy nghĩ nói: "Chắc là ba bọn trẻ rồi? Giống nhau quá mà."
"Anh trai cũng có dáng dấp giống mà." Nam sinh lúc nãy nói là anh trai nhún vai phản bác.
Nữ sinh không đeo kính lại đảo mắt nhìn hắn, không biết nói gì: "Ngươi cứ muốn nói là anh trai đúng không?"
"Ta đây không phải là đoán thử sao." Nam sinh cười ha ha.
Ngay khi đề tài này lâm vào bế tắc, một bạn học khác đi ngang qua, nữ sinh đeo kính lập tức kéo lại.
"Lưu Phong, ngươi nói thử xem, người đàn ông kia là ba hay là anh của sáu đứa kia?"
"Hả?"
Nghe vậy, nam sinh bị giữ lại ngẩn người.
Hắn đảo mắt nhìn Tô Hàng và sáu đứa nhóc, không biết nói gì: "Đương nhiên là ba rồi."
"Sao ngươi khẳng định vậy?" Nam sinh kia vẫn khăng khăng là anh trai nhướng mày.
Lưu Phong nhướng mày, lắc đầu nói: "Tại mấy đứa nhỏ kia, vừa rồi kêu người kia là ba mà."
". . ."
Nghe vậy, nam sinh nọ đành im lặng không nói gì nữa.
Hai nữ sinh bên cạnh đắc ý ưỡn ngực.
Một nam sinh khác đứng nhìn nãy giờ im lặng lắc đầu, nói: "So với cái này, ta càng muốn biết mẹ của tụi nó là ai."
"Đứng dưới lầu dạy học của trường mình, chắc là giáo viên trong trường rồi?" Nữ sinh đeo kính cười đùa.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị lại đoán tiếp về đề tài này, Lâm Giai, Triệu Phương, Hoắc Vũ Đình và Dương Văn Văn cùng nhau đi ra khỏi lầu dạy học.
Nhìn thấy mẹ từ xa, mắt mấy đứa nhóc kia sáng lên ngay.
"Mẹ!"
Vui vẻ hô to một tiếng, chúng nó đồng loạt chạy về phía mẹ.
Ánh mắt của mấy học sinh cũng hướng theo chúng, nhìn về phía Lâm Giai.
"Mẹ!"
Cười hì hì một tiếng, Tam Bảo dẫn đầu, xông vào lòng mẹ đầu tiên.
Lùi lại một bước nhỏ để giảm lực, Lâm Giai ngạc nhiên nhìn các con, kinh ngạc nói: "Sao mấy đứa lại đến đây?"
"Là ba dẫn bọn con tới ~" Nhị Bảo cười nhẹ.
Lục Bảo khôn khéo ló đầu ra, cũng cười nói: "Ba nói, hôm nay cùng nhau tới đón mẹ tan làm ~"
"Ra vậy. . ."
Dở khóc dở cười nhìn mấy đứa nhỏ, Lâm Giai ngẩng đầu, nhìn Tô Hàng đang xách đồ đi đến chỗ này.
Vẫn là vị trí giống khi cầu hôn lúc trước.
Dáng người Tô Hàng, dù là sau 5 năm, vẫn cứ thẳng tắp hiên ngang.
Nhìn thôi, cũng khiến nàng rung động không thôi.
Chỉ là hoa trong tay, đã đổi thành hai túi lớn đồ ăn vặt. . .
"Phụt. . ."
Nhìn thấy hai túi đồ ăn vặt kia, Lâm Giai không nhịn được bật cười.
Tô Hàng nhíu mày, chậm rãi đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Cười gì?"
"Không có gì." Lắc đầu, Lâm Giai cười nói: "Chỉ là bỗng nhiên phát hiện, cái anh học trưởng giáo thảo phong lưu phóng khoáng ngày xưa, trong nháy mắt, đã biến thành bảo mẫu rồi."
"Phong lưu phóng khoáng?"
Lại nhướng mày lần nữa, Tô Hàng cười ha ha nói: "Vậy bây giờ sao? Chẳng lẽ bây giờ không phải là một người bảo mẫu phong lưu lỗi lạc sao?"
"Ừm. . . Có phải không?"
Cố tình hỏi ngược lại, Lâm Giai lại không nhịn được cười tiếp.
Sáu đứa nhỏ ở bên cạnh nhìn, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu.
Thấy vậy, ba người Triệu Phương cũng không nhịn được cười theo.
"Mấy đứa than thở gì vậy?" Hoắc Vũ Đình ngồi xổm xuống, cười nhìn mấy bé đáng yêu này, giờ đã có chút dáng dấp của ba mẹ rồi.
Bĩu môi nhỏ một cái, Tam Bảo nhỏ nhẹ nói: "Ba mẹ lại đang thân mật rồi, chẳng để ý tới chuyện gì hết."
"Hả?" Cười ha ha một tiếng, Hoắc Vũ Đình lại nói: "Vậy con biết thân mật là gì không?"
"Biết chứ, chúng con đều biết mà~"
Vỗ ngực một cái, Tam Bảo nói rành mạch: "Thân mật, là ở trước mặt người khác biểu hiện rất ân ái, rồi cho người ta nhìn đó!"
"Mẹ nuôi có nói với tụi con, mẹ còn nói thân mật là một việc rất quá đáng nha!"
"Hả? Quá đáng chỗ nào?" Hoắc Vũ Đình cố nén ý cười, lại hỏi một câu.
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai nhất thời bất lực.
Đến rồi.
Trịnh Nhã Như lại tranh thủ lúc bọn họ không để ý, dạy cho mấy đứa nhóc này mấy thứ kỳ lạ rồi.
Tam Bảo nhận thấy ánh mắt của ba mẹ, buồn bã không biết có nên nói tiếp không.
Thấy chị cứ im lặng không nói gì, Lục Bảo vô tội chớp mắt, tiếp tục nói: "Mẹ nuôi nói, thân mật với mấy con c·h·ó độc thân mà nói, là quá đau khổ."
"Mẹ nuôi nói mình là c·h·ó độc thân, mỗi lần nhìn thấy ba mẹ thân mật, liền cảm thấy mình quá đáng thương."
"Mẹ nuôi còn nói, ba mẹ là ma quỷ, là người đời trước mình nợ."
"Ha ha ha ha ha!"
Nghe xong lời Lục Bảo giải thích, Hoắc Vũ Đình cũng không nhịn được cười lớn.
Nàng vừa cười, vừa vỗ vai Dương Văn Văn bên cạnh, lắc đầu nói: "Văn Văn à, mấy đứa nhóc này đáng yêu quá đi mất!"
"Ngươi nhanh sinh một đứa đi, có đứa trẻ đáng yêu thế này, sinh mấy đứa cũng không đủ!"
"Vậy sao ngươi không sinh đi?" Dương Văn Văn bất đắc dĩ thở dài.
Tuy rằng nàng cũng cảm thấy mấy đứa nhóc kia rất đáng yêu, nhưng chuyện sinh con, thật sự không hề dễ dàng.
Từ khi mang thai, nàng càng bội phục Lâm Giai hơn.
Có thể sinh ra mấy đứa này, lại còn chăm sóc tốt như vậy, quả thực là độ khó truyền thuyết.
"Khụ, ta không phải là c·h·ó độc thân sao?"
Đùa một chút, Hoắc Vũ Đình tiếp tục nói: "C·h·ó độc thân nhìn thấy các người thân mật đã đủ đáng thương rồi, ngươi đừng có đ·ả k·íc·h ta nữa."
"Ngươi cũng nên tìm một người đi." Một bên Triệu Phương bất đắc dĩ lắc đầu.
Nghe vậy, Hoắc Vũ Đình thở dài: "Ta ngược lại cũng muốn đó, nhưng ông trời không thương, không cho ta một người phù hợp, Triệu lão sư, ta cũng không còn cách nào a."
"Giới thiệu kiểu gì cho ngươi cũng không chịu." Nhíu mày, Triệu Phương nhìn Lâm Giai và Tô Hàng, sau đó không nói gì với Hoắc Vũ Đình: "Sao? Ngươi thật sự muốn tìm người như Tô Hàng à?"
"Vậy thì ngươi phải yêu cầu cao quá đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận