Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 114: Thân phận mới, trách nhiệm mới

Chương 114: Thân phận mới, trách nhiệm mới Nói xong, Lâm Giai ôm Lục Bảo vào trong lồng ngực mình. Chú ý đến hành động nhỏ này của nàng, Tô Thành bên cạnh khẽ nhếch khóe miệng.
Nhiều khi, muốn nhìn phẩm chất của một người thế nào, thì phải nhìn từ những hành động nhỏ nhặt, vô tình. Bởi vì một số lời nói, hành động có thể cố tình ngụy trang được. Nhưng những phản ứng xuất phát từ bản năng thì lại không dễ dàng gì.
Còn Lâm Duyệt Thanh thì càng vui mừng không ngậm được miệng. Đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, càng thêm sâu khi khóe miệng càng cười, càng thêm cong hơn mấy phần. Ai mà không muốn gặp được con dâu tốt? Vận may của bà tốt thật, đúng là được con trai tìm cho một nàng dâu ân huệ!
Chỉ là... Lâm Duyệt Thanh nhìn Lục Bảo, mày hơi nhíu lại. Nhìn bộ dáng này, sáu đứa nhỏ đã được ba tháng tuổi. Khoảng thời gian dài như vậy trước đây, nào là mang thai, nào là sinh con. Trong lúc mang thai chờ sinh, sao hai đứa nó không hề nói gì? Không lẽ bà và ông Tô không đáng tin sao.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Duyệt Thanh có thêm một chút khó hiểu, lại thêm một chút không vui. Vì theo bà, việc sinh con là chuyện trọng đại. Việc lớn như thế này, đáng lẽ phải nói cho bọn bà biết đầu tiên chứ. Nhưng điều khiến bà không vui nhất, là đã bỏ lỡ khoảnh khắc cháu trai, cháu gái chào đời. Lúc con dâu ở cữ, bà thậm chí còn không có mặt. Còn không biết người thân sẽ nghĩ thế nào. Nghĩ đến điều này, mày của Lâm Duyệt Thanh càng nhíu chặt hơn.
Sức chú ý của Tô Hàng và Lâm Giai đều dồn vào Lục Bảo, không ai để ý đến tâm tư của bà.
"Sao vậy?" Tô Thành tiến lên một bước, cẩn thận hỏi thăm.
Lâm Duyệt Thanh cười lắc đầu, nói: "Không có gì, lát nữa ta sẽ nói cho ông biết."
Nói xong, bà cầm bình sữa, đi đến trước mặt Lâm Giai.
"Tiểu Giai, con ôm Lục Bảo ngồi, để ta cho bé bú."
"Vâng." Lâm Giai gật đầu, cẩn thận nâng cái cổ nhỏ của Lục Bảo lên. Dường như do được ôm ấp nên nó cảm nhận được người ôm mình là mẹ. Sau khi được Lâm Giai đón lấy, Lục Bảo bắt đầu cọ qua cọ lại trước ngực nàng, cọ đến cái má nhỏ đỏ cả lên. Thấy việc cọ không có tác dụng gì, Lục Bảo mím cái miệng nhỏ xinh lại, ánh mắt tủi thân nhìn Lâm Giai.
"Ê a!" Mang theo tiếng nức nở, dường như là đang trách cứ. Chỉ mấy giây, nước mắt to như hạt đậu đã bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt của nàng.
Thấy vậy, Lâm Duyệt Thanh bất đắc dĩ bật cười. "Lục Bảo nhà ta đang ấm ức à?" Bà nói xong, đưa núm vú giả đến bên miệng Lục Bảo. "Đến đây, đừng tìm mẹ vội, chúng ta thử bú bình trước nhé?"
"Ngô..." Cái miệng nhỏ bị núm vú bịt kín, tiếng nghẹn ngào của Lục Bảo cũng biến mất. Nàng bẹp miệng nhỏ, nếm thử cái núm vú ở trong miệng. Sau khi phát hiện một chút không thích hợp, khuôn mặt bánh bao của nàng lập tức nhăn lại. "Ô!" Tiếng nức nở nho nhỏ vang lên từ trong cổ họng, cái lưỡi bé nhỏ liên tục đẩy cái núm vú, không cho nó vào trong miệng.
Thấy thế, Lâm Duyệt Thanh cũng phải sầu não. "Con bé này tính tình cũng cứng đầu ghê nhỉ?"
Bà vừa nói vừa rút bình sữa ra. Núm vú giả biến mất, Lục Bảo lại bắt đầu nghiêng đầu, cọ tới cọ lui trong lòng Lâm Giai. Nhìn cảnh đó, Tô Hàng cau mày hỏi: "Mẹ, sao vậy? Không được à?"
"Xem ra là không ổn rồi." Lâm Duyệt Thanh thấy thế cũng bỏ cuộc. Thở dài một tiếng, bà cười khổ với Lâm Giai: "Tiểu Giai, cứ từ từ thôi, con cho bé bú trước đi. Cứ nhất quyết như vậy, không khéo Lục Bảo sẽ đói đấy."
"Vâng." Lâm Giai nghe vậy liền gật đầu.
Lâm Duyệt Thanh cười nhạt nói: "Chúng ta ra ngoài đợi con nhé." Nói xong, bà cùng Tô Thành và Tô Hàng đi ra phòng ngủ chính, đóng cửa lại.
...
Ba người đi vào phòng khách, Tô Hàng định đi rửa hoa quả ướp lạnh, nhưng bị Tô Thành ngăn lại ngay lập tức. Vừa rồi Lâm Duyệt Thanh đã thì thầm với ông, ông cũng nghĩ đến những chuyện mà Lâm Duyệt Thanh vừa cân nhắc đến. Nếu xem xét kỹ thì đúng là không được ổn cho lắm.
Sau khi ngồi xuống ghế sofa, Tô Thành nhìn Tô Hàng đang ngồi đối diện, nghiêm túc nói: "Tiểu Hàng, nói đi."
"Hả? Nói gì?" Tô Hàng ngơ ngác hỏi. Anh suy nghĩ một hồi. Những chuyện cần nói thì hình như mình đều nói hết rồi còn gì?
"Khụ!" Thấy Tô Hàng làm bộ nghiêm túc, Lâm Duyệt Thanh trừng mắt nói: "Con thử nói xem?"
"Ách..." Tô Hàng thấy ba mẹ có vẻ không vui thì không khỏi cười khổ. "Ba, mẹ, hai người cứ hỏi thẳng đi, đừng để con đoán già đoán non."
"Hừ." Lâm Duyệt Thanh hừ nhẹ một tiếng, không vui nói: "Nói rõ ràng xem, rốt cuộc con và Tiểu Giai quen nhau thế nào? Tình huống của hai đứa là như thế nào?"
"Lúc Tiểu Giai mang thai, sao con không nói cho chúng ta biết?"
Lâm Duyệt Thanh vừa nói tới đây, Tô Thành liền lắc đầu, tiếp lời: "Con của các con giờ đã được 3 tháng tuổi, ta với mẹ con mới biết chuyện này."
"Lúc Tiểu Giai mang thai thì chúng ta không ở đây, lúc con của các con sinh ra thì chúng ta không ở đây, lúc Tiểu Giai ở cữ thì chúng ta không ở đây, đến lúc con của các con đầy tháng chúng ta cũng không ở đây."
"Tiểu Hàng, mấy chuyện này con phải nói rõ ràng cho chúng ta mới được."
"...". Biết là chuyện này, Tô Hàng há hốc mồm, bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Duyệt Thanh vừa định hỏi tiếp thì Tô Thành đột nhiên nắm lấy tay bà, lắc đầu với bà. "Để cho Tiểu Hàng nói."
"...Thôi được." Nghe lão chồng khuyên nhủ, Lâm Duyệt Thanh nhướng mày, kìm nén cơn giận trong lòng. Thực ra, việc này để Tô Hàng và Lâm Giai cùng nhau giải thích thì sẽ tốt hơn. Nhưng bây giờ, họ mới vừa gặp mặt con dâu, dùng thái độ như vậy để đối đãi thì không hay cho lắm. Thế nên bà chọn cách chỉ hỏi Tô Hàng mà thôi.
...
Nhìn biểu hiện của ba mẹ, Tô Hàng liền biết. Hôm nay nếu mình không nói rõ, đoán chừng hai người sẽ giận dữ không nguôi mấy ngày trời. Sau khi suy nghĩ, Tô Hàng chần chừ mở miệng: "Thực ra chuyện này, có phần hơi kỳ ảo... "
"Kỳ ảo?" Tô Hàng chưa dứt lời, đã bị Lâm Duyệt Thanh ngắt lời không vui. Bà nhướn người về phía trước, cau mày nói: "Chuyện này bình thường giải thích là được, có gì mà kỳ ảo?"
"Ừm... Con dùng từ kỳ ảo để hình dung thì cũng không có gì sai cả." Tô Hàng thở dài, kể lại chi tiết một lượt những chuyện đã xảy ra giữa mình và Lâm Giai.
Mười mấy phút sau.
Trong phòng khách, ánh mắt của Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh khi nhìn Tô Hàng trở nên nghiêm nghị hơn. Lâm Duyệt Thanh lần này không lên tiếng. Với những chủ đề nghiêm túc như thế này, bà sẽ luôn giữ im lặng trước để cho bạn đời của mình lên tiếng. Vì cảm xúc của bà dễ bị kích động. Mà khi khó mà nói được thì rất dễ bốc hỏa.
Tô Thành trầm mặc một lúc, trầm giọng nói: "Tiểu Hàng, hai đứa con, là vì thật lòng thích nhau, hay vì có con mà mới quyết định quay lại với nhau?"
"Nếu là vì lý do thứ hai, vậy sau này hai đứa nếu gặp người mà mình thật lòng thích, thì phải giải quyết thế nào?"
"Con của hai con không thể chịu khổ cùng hai con."
Những câu hỏi của Tô Thành rất trực tiếp, cũng rất nghiêm trọng. Tô Hàng nghe xong, liền rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, anh khẽ nói: "Lúc ban đầu, có lẽ con chọn ở bên Giai Giai là vì con. Nhưng mà sau một thời gian chung sống, con có thể xác định được rằng con thật sự có tình cảm với Giai Giai và các con." Ngẩng đầu nhìn cha mình, Tô Hàng nghiêm túc nói: "Chuyện này con có thể cam đoan."
"Ừ, vậy thì tốt." Tô Thành gật đầu, sắc mặt cũng giãn ra không ít. Ông cười nhạt, chậm rãi nói: "Tiểu Hàng, thân phận của con bây giờ không chỉ là con của ba mẹ, mà còn là chồng của Tiểu Giai, là cha của các con."
"Đột nhiên có thêm hai thân phận, trách nhiệm sẽ nặng nề hơn rất nhiều, nhưng đó là trách nhiệm con cần phải gánh vác."
"Vâng, con hiểu." Tô Hàng nghiêm túc gật đầu.
Lại suy nghĩ thêm, Tô Thành liền hỏi tiếp: "Còn Tiểu Giai thì sao, suy nghĩ của con bé có giống vậy không?"
Nghe vậy, khóe miệng Tô Hàng khẽ cong lên, gật đầu nói: "Vâng, cô ấy cũng nghĩ giống vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận