Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 657: Ba ba, ngươi đến cùng muốn thế nào đây!

"Chương 657: Ba ba, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây!"
"Không cho phép liếm!"
Thấy Tứ Bảo sắp sửa đưa lưỡi liếm vào khối băng, Tô Hàng và Lâm Giai lập tức thót tim.
Nếu lần này mà liếm, chắc chắn lưỡi sẽ dính chặt vào ngay.
Ngay khoảnh khắc Tứ Bảo chuẩn bị liếm, Tô Hàng liền túm chặt áo của nó, đột ngột kéo mạnh về phía sau.
Tứ Bảo kêu lên một tiếng thất kinh, cả hai cùng nhau ngã phịch xuống đất.
Nhưng trước khi Tứ Bảo ngã xuống, Tô Hàng đã kịp thời dùng tay che gáy của nó.
Tứ Bảo có vẻ như hoảng sợ, mắt nhìn luống cuống về phía trước, vẫn chưa hoàn hồn.
Bất đắc dĩ nhấc nó lên, Tô Hàng búng trán một cái vào đầu nó, nghiêm túc nói: "Trong môi trường lạnh lẽo thế này, mà trực tiếp dùng lưỡi liếm đá, ngươi không cần lưỡi nữa à?"
"Hả?"
Tứ Bảo nghe xong thì tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Thấy vậy, Tô Hàng thở dài, bất lực nói: "Chẳng phải đã từng nói với các ngươi rồi sao? Không được tùy tiện liếm các khối băng hay những đồ vật cực lạnh đã bị đông cứng ở nơi có nhiệt độ thấp."
"Ta... Ta quên rồi."
Tứ Bảo gãi đầu, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần xấu hổ.
Chuyện này, nó thật sự đã quên sạch.
"Vậy lần này nhớ kỹ đó."
Tô Hàng nói xong liền đứng dậy trước, rồi kéo Tứ Bảo đứng lên.
Hai người lại trở về đứng sau lưng Lâm Giai và mấy đứa nhỏ khác, Lâm Giai liền lo lắng chạy tới, cẩn thận kiểm tra miệng Tứ Bảo.
Xác định miệng Tứ Bảo vẫn hoàn hảo, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"May mà ba ba giữ chặt con kịp thời, nếu không bây giờ, ba ba mụ mụ đã phải lấy nước nóng dội vào lưỡi của con rồi."
Lâm Giai nói xong, còn gõ vào trán Tứ Bảo một cái.
Trời lạnh như vậy, dội nước nóng cũng chưa chắc có tác dụng.
"Này..."
Ngượng ngùng cười, Tứ Bảo rụt rè nói: "Con chỉ là thấy những khối băng đó trông đẹp quá..."
"Chẳng lẽ không phải là vì con cảm thấy khối băng ăn ngon sao?" Tô Hàng cười khẽ vạch trần.
Nghe vậy, mặt Tứ Bảo phút chốc đỏ bừng.
May mà má đã bị lạnh đến đỏ rồi nên che lấp đi phần nào.
"Ba ba, tối nay chúng ta cũng đến đây nữa hả?"
Ngũ Bảo đổi chủ đề, tò mò hỏi thăm.
Suy nghĩ một lát, Tô Hàng lắc đầu nói: "Không nhất định, khi nào có cực quang thì chúng ta đến."
"Nha..."
Gật đầu, Ngũ Bảo đi đến trước một khối băng cao hơn mình, sau đó quay lại.
"Ba ba, giúp con chụp ảnh đi!"
"Được." Tô Hàng cười nhạt một tiếng, giơ máy ảnh lên.
Thời gian cứ thế trôi, từng tấm ảnh được lưu giữ trong thẻ nhớ máy ảnh.
...
Đêm hôm đó, cực quang không xuất hiện nữa.
Tô Hàng và Lâm Giai đưa lũ nhóc ở lại đây thêm hai ngày nữa, mới lại chờ được cực quang.
Cực quang lấp lánh trôi trên bầu trời, hòa quyện cùng những khối băng trên bãi cát, khiến cả bãi cát dường như phát ra những tia sáng lung linh.
Sóng lớn cuộn trào, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cực quang, bao phủ cả biển rộng.
Sau khi chụp được những bức ảnh ưng ý, Tô Hàng và Lâm Giai liền dẫn lũ nhóc đến Great Geysir.
Cực quang xuất hiện cùng màn sương phun của suối nước nóng, tạo nên một cảnh tượng khác lạ.
Đến tận hai ngày trước tết nguyên tiêu, cả nhà mới đáp máy bay, trở về Ma Đô.
Việc đầu tiên lũ nhóc làm khi về đến nhà chính là làm bù bài tập.
Lúc chơi vui bao nhiêu thì khi làm bù bài tập lại khóc thương tâm bấy nhiêu.
Khi đi chơi, Tô Hàng có mang theo bài tập cho chúng.
Thế nhưng đám nhóc ham chơi, hoàn toàn không muốn làm bài tập.
Lúc Tô Hàng và Lâm Giai nhắc chúng làm bài tập, chúng còn giả vờ như không nghe thấy, coi như không có chuyện gì.
Vì thế mà nhìn lũ nhóc vừa làm vừa khóc, hai người họ cảm thấy rất vui vẻ.
Đến tận tám giờ tối, Tam Bảo không thể chịu được nữa.
Ăn tối xong, nghỉ ngơi một lúc thì cô bé nhất quyết không chịu viết bài.
Để trốn tránh ba ba mụ mụ, cô bé thậm chí còn tự khóa mình trong phòng.
Bốn vị trưởng bối tiếp tục giám sát các nhóc khác làm bài tập, còn Tô Hàng và Lâm Giai thì một người đứng một bên trước phòng ngủ, cùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ.
Gõ cửa một cái, Tô Hàng nhẫn nại nói lại những lời mà mình đã nói rất nhiều lần.
"Tiếu Tiếu, làm thêm một tiếng nữa thôi, tối nay con có thể nghỉ ngơi."
"Nếu hôm nay con không viết thêm một tiếng, thì hậu tết nguyên tiêu khi ca ca tỷ tỷ và các đệ đệ muội muội chơi, con sẽ phải làm bù đấy."
"Con muốn phải làm bài tập khi tất cả mọi người đang chơi sao?".
"... "
Đáp lại hắn là sự im lặng kéo dài.
Thấy nói thế nào cũng không có tác dụng, Tô Hàng thở dài, ra hiệu cho Lâm Giai một cái.
Gật đầu, Lâm Giai đi tìm chìa khóa dự phòng ở trong phòng, rồi đưa cho Tô Hàng.
Thấy Tô Hàng bắt đầu mở cửa, nàng không yên tâm dặn dò: "Lát nữa vào không được mắng Tiếu Tiếu..."
"Yên tâm đi."
Vừa dứt lời, Tô Hàng xoay chìa khóa, khóa cửa mở ra.
Đưa chìa khóa lại cho Lâm Giai, Tô Hàng nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa.
Rèm cửa phòng ngủ đã được kéo, đèn cũng không bật.
Tô Hàng liếc mắt một vòng quanh phòng ngủ, phát hiện Tam Bảo đang nằm úp trên giường của mình, dùng chăn bao bọc kín người.
Nhẹ chân bước đi, hắn từng bước đi đến bên giường của Tam Bảo.
Thấy cô bé nhắm mắt lại, hắn cười nhẹ một tiếng, rồi ngồi xuống bên giường.
Mặc dù hiện tại Tam Bảo trông giống như đang ngủ, nhưng qua hơi thở, hắn biết rõ.
Con bé này đang giả vờ ngủ.
Tí tách...
Tí tách...
Đồng hồ trong phòng ngủ vẫn nhẹ nhàng chạy.
Tô Hàng cũng không nói gì, cứ thế im lặng ngồi.
Lén mở mắt nhìn trộm ba ba ở sau lưng, Tam Bảo lo lắng nắm chặt chăn nhỏ.
Thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba ba vẫn không hề nhúc nhích, cô bé kìm nén sự căng thẳng trong lòng, lặng lẽ xoay người, quay lưng lại tiếp tục giả vờ ngủ.
Cảm nhận được động tác nhỏ ở sau lưng, Tô Hàng cười khẽ lắc đầu.
Dù tiếng cười bị kìm nén, nhưng trong căn phòng ngủ tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ, vẫn nghe rõ mồn một.
Nghe thấy tiếng cười của ba ba, Tam Bảo lập tức cứng đờ người.
Mà Tô Hàng cười xong thì không có động tĩnh gì nữa, tiếp tục im lặng ngồi.
Cuối cùng, chính Tam Bảo không kiềm chế được nữa, cau khuôn mặt nhỏ, buồn bực bò dậy từ trên giường.
"Ba ba, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây!"
"Hả?"
Quay đầu nhìn Tam Bảo, Tô Hàng cười mỉm, gác chân lên, bình thản nói: "Ba ba có thể muốn thế nào? Ba ba chỉ hy vọng về sau những ngày bất đồng ý kiến, con có thể vui vẻ cùng ca ca tỷ tỷ và các đệ đệ muội muội cùng nhau chơi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận