Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1409: Nhìn một chút, thì nhìn một mắt

Bởi vì cái hộp gỗ kia do bị va chạm nên đã nứt ra rất nhiều khe hở, lại vì trước đó bị ném vào thùng rác nên bây giờ đã bị dính bẩn. Nếu không nói, e rằng không ai nghĩ bên trong có một tác phẩm điêu khắc ngọc tinh xảo.
"Ừm, tìm thấy rồi, may mắn là chưa vứt đi..."
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan cũng nhẹ gật đầu, có thể thấy rõ là trong lòng hắn như trút được gánh nặng.
Vừa rồi Cung Thiếu Đình nói chiếc hộp gỗ này đựng tác phẩm ngọc điêu do Tô Hàng điêu khắc cho ông, Cung Mậu Nhan hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nếu như thứ này thật bị vứt đi, thì mấy đêm tới ông chắc chắn ngủ không ngon giấc, đến lúc đó còn lôi Cung Thiếu Đình ra trút giận.
"Ba ơi, mở ra nhanh xem đi, lúc nãy trên đường con đã muốn mở cái hộp này ra để xem ngọc điêu bên trong rồi."
Cung Thiếu Đình vội thúc giục, có chút nôn nóng muốn xem xem ngọc điêu bên trong trông như thế nào.
"Còn nhìn, gây ra một vụ tai nạn xe cộ rồi, còn chưa chịu ngoan ngoãn sao?"
Nhưng nghe vậy, Cung Mậu Nhan còn chưa kịp nói gì, Trương Vân đã tức giận đáp lời.
Nghĩ tới chuyện này, bà đã cảm thấy là do cái hộp gỗ này mà bà mới gặp phải tai nạn ngoài ý muốn này, càng nghĩ càng thêm bực mình.
May mà Cung Thiếu Đình không sao, bằng không Trương Vân nói không chừng đã muốn đập nát viên ngọc điêu bên trong hộp gỗ kia rồi.
"Đúng đấy, mẹ con nói đúng đấy, con cứ ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh đi, nhìn gì chứ?"
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan cũng tán đồng gật đầu, rồi nói.
Ở chuyện này, ông lại cùng Trương Vân đứng cùng chiến tuyến, bất quá khác với Trương Vân chính là, ông xuất phát từ sự yêu thích ngọc điêu trong hộp mà không muốn cho Cung Thiếu Đình nhìn.
Đối với cái tên phá của nhà mình, Cung Mậu Nhan rất rõ.
Nếu để hắn nhìn thấy món đồ gì hay ho, nhất định phải đoạt bằng được mới thôi.
Giống như lúc trước ông cất giữ chai rượu ngon, cuối cùng bị Cung Mậu Nhan để ý tới không có cách nào, ông trực tiếp bỏ chung thẻ ngân hàng với tiền mặt vào trong két sắt, cài thêm mấy lớp bảo hiểm.
Nhờ vậy mà Cung Mậu Nhan không thể lén sờ mó được, bằng không, chai rượu ngon kia làm sao đến được miệng ông? Đã sớm bị Cung Thiếu Đình làm hỏng bét rồi.
"Chẳng phải là có sao đâu..."
Cung Thiếu Đình lẩm bẩm trong miệng một tiếng, coi như là nhỏ giọng phản kháng.
Bất quá Trương Vân đang ngồi ở đầu giường hắn, dù Cố Thiếu Đình có nói nhỏ thế nào đi nữa thì vẫn bị Trương Vân nghe thấy.
"Hả? Con vừa nói gì?"
Trương Vân hơi nhíu mày, ánh mắt cũng theo đó nhìn về Cung Thiếu Đình.
Bình thường bà so với Cung Mậu Nhan thì vẫn rất che chở Cung Thiếu Đình, phương thức giáo dục con cũng vô cùng ôn hòa.
Nhưng chuyện hôm nay thực sự khiến Trương Vân quá mức tức giận.
Trước đó không lâu, bà nhận được điện thoại báo tin Cung Thiếu Đình gặp tai nạn xe cộ, cả người bà ngã về phía sau, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Nếu không phải cuối cùng được Cung Mậu Nhan và Thư Ngọc đỡ đến bệnh viện, thì bà e rằng đã ngất ở nhà rồi, còn không đến đây được.
"Khụ, khụ... Không, không có gì."
Thấy Trương Vân nhíu mày, Cung Thiếu Đình vội vàng phủ nhận những gì mình vừa nói.
Tuy rằng mẫu thân bình thường đối với mình rất dịu dàng, nhưng một khi nghiêm túc thì Cung Thiếu Đình vẫn có chút sợ.
"Ba, ba đừng có nhỏ mọn như vậy có được không, cho con nhìn một chút đi, con chỉ nhìn thôi chứ đâu có ăn ngọc điêu của ba."
Sau đó, Cung Thiếu Đình vội vàng quay đầu lại cầu xin, một bộ dạng tội nghiệp.
"Con còn chưa ăn à? Con nói thử xem từ nhỏ đến lớn con đã sờ mó bao nhiêu đồ tốt của ta rồi, chẳng phải là ăn sao?"
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan nhíu mày lại, cũng tức giận nói.
Vừa nghĩ đến những bảo bối mà ông đã từng mất trước đây, lòng ngực ông liền đau âm ỉ.
"Ba, đó là ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn thôi mà, lúc còn nhỏ thì có phải không hiểu chuyện không? Con cam đoan, khối ngọc điêu này con chỉ nhìn một chút, chuyện này giúp ích rất nhiều cho con trong việc học điêu khắc sau này."
Cung Thiếu Đình có chút lúng túng giải thích, rồi lại bắt đầu cầu xin.
"Vậy thì, vậy thì nhìn một chút vậy."
Lần này, Cung Mậu Nhan ngược lại không cự tuyệt mà đồng ý lấy ngọc điêu bảo bối ra, cho Cung Thiếu Đình mở mang tầm mắt một chút.
Ông làm vậy không phải vì Cung Thiếu Đình cầu xin mà mềm lòng, mà vì chính Cung Mậu Nhan cũng nôn nóng muốn xem xem, viên ngọc điêu bên trong rốt cuộc có hình dáng ra sao.
Vừa rồi từ chỗ cô lao công lấy hộp gỗ về, ông vẫn chưa kịp mở ra nữa.
"Dạ dạ."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình liên tục gật đầu.
Sau đó, Cung Mậu Nhan liền cẩn thận từng chút một để hộp gỗ lên bàn, rồi chậm rãi dùng con dao nhỏ cạy mở chỗ biên giới.
Do lúc trước bị va chạm, nên chỗ chốt mở dùng để mở hộp đã bị hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận