Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 736: Mới tới học sinh chuyển trường

Chương 736: Học sinh mới chuyển trường Tô Hàng cũng bất lực với việc lũ tiểu gia hỏa bị muỗi cắn. Hắn ngược lại còn ước gì muỗi cắn mình, sao chúng chẳng thèm ngó ngàng tới hắn. Với lại ở bên ngoài, đâu giống trong nhà, có thể dùng hương muỗi, hoặc là dùng vợt bắt muỗi điện. Dù cho bọn họ có che lều kín mít thì vẫn có muỗi chui vào được. Từ góc độ này mà nói, muỗi cũng thật là lợi hại, luôn biết lợi dụng mọi lúc.
Nghe con trai giải thích, Lâm Duyệt Thanh cũng chỉ đành chịu. Nàng lại xót xa kiểm tra những vết muỗi cắn sưng u trên người lũ trẻ, rồi nói: "Một lát về khách sạn, bà sẽ bôi thuốc cao cho các con, bôi vào sẽ hết ngứa, nhất định đừng gãi, biết chưa?"
"Dạ, biết ạ." Lũ tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đáp, vội vàng nhịn không gãi cái tay nhỏ.
"Ngoan lắm." Khen xong bọn trẻ, Lâm Duyệt Thanh mới buông tay đang ôm lấy bọn nó rồi đứng dậy. "Đi thôi, chúng ta mau về thôi."
"Bà ơi, con nói bà nghe, mấy hôm nay tụi con ăn nhiều cá nướng lắm đó!"
"Ngoài cá nướng ra, còn ăn gì nữa không?"
"Còn ăn thỏ nướng nữa!"
"Thỏ nướng á? Ai bắt thỏ vậy?"
"Ba bắt đó, ba siêu cấp lợi hại luôn!"
"Thật hả, nhưng mà mấy bảo bối nhà mình cũng rất giỏi, mà đã kiên trì được đến tận bảy ngày đó!"
"Ha ha cũng được mà."
Cả nhà vừa trò chuyện vừa đi về chỗ ở.
Tiếp đó, bọn họ ở lại đó nghỉ ngơi hai ba ngày nữa, tranh thủ đi dạo loanh quanh, rồi mới quay về Ma Đô.
Lúc đến Ma Đô thì đã là buổi tối. Từ sân bay về đến nhà, vừa vào đến cửa, lũ tiểu gia hỏa đã lập tức tàn tạ ngã phịch xuống ghế sofa. Bộ dạng trước khi xuất phát đã hết sức uể oải, giờ thì giống như bùng nổ cả lên vậy. Vừa nằm vật ra ghế sofa một lát, lũ nhóc đã sắp ngủ thiếp đi.
Tô Hàng và Lâm Giai thấy bọn nhỏ mệt mỏi rã rời, liền đi chuẩn bị nước nóng cho chúng tắm, rồi để chúng lên giường nghỉ ngơi. Lũ nhóc cũng không còn tâm trí chơi đùa, tắm xong, mơ mơ màng màng trở về phòng mình, vừa lên giường đã nhắm mắt, chìm ngay vào giấc ngủ say.
… Trại hè kết thúc, kỳ nghỉ hè cũng chỉ còn lại hơn nửa tháng. Nhân lúc còn thời gian, lũ tiểu gia hỏa tranh thủ làm hết bài tập nghỉ hè, để sau khi khai giảng chính thức trở thành học sinh lớp ba. Năm hai lên năm ba không hề đổi lớp, nên tất cả đều là bạn bè quen thuộc. Chủ nhiệm lớp cũng không thay đổi, vẫn là Ngô Thi Thi đảm nhận.
Sau đó, một tuần sau khi khai giảng, lớp nghênh đón học sinh chuyển trường đầu tiên.
"Các em học sinh, đây là bạn Lư Tuấn Ngạn, từ hôm nay trở đi, bạn sẽ học chung với lớp chúng ta."
Trên bục giảng, Ngô Thi Thi chỉ vào một nam sinh cao gầy đứng cạnh, cười giới thiệu. Nhưng hình như tâm trạng của nam sinh không tốt lắm. Cậu ta cứ mặt mày ủ rũ, trông bộ dạng như không ưa ai cả.
Tam Bảo nhìn chằm chằm vào cậu ta, rồi nói nhỏ với Tứ Bảo bên cạnh: "Cái thằng Lư Tuấn Ngạn này chắc khó ở chung rồi."
"Ừm, tớ cũng có cảm giác vậy." Tứ Bảo gật đầu. Hai tiểu gia hỏa vừa thì thầm với nhau, trong lòng đã quyết định tốt, cố gắng ít tiếp xúc với bạn học mới chuyển trường này. Chủ yếu là vì Lư Tuấn Ngạn thoạt nhìn không chỉ lạnh lùng, mà còn có vẻ gì đó hung hăng, bặm trợn. Trực giác mách bảo rằng cậu học sinh này hẳn là người không dễ gần.
"Lư Tuấn Ngạn, em cứ ngồi tạm chỗ trống ở phía sau nhé." Ngô Thi Thi giới thiệu xong Lư Tuấn Ngạn thì bảo cậu tìm chỗ ngồi. Lư Tuấn Ngạn không nói một lời, đi thẳng đến vị trí của mình.
Nhìn bóng lưng cậu, vẻ mặt Ngô Thi Thi thoáng lộ ra chút buồn phiền. Nhưng nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục lên lớp giảng bài như thường.
… Tiết học thứ nhất kết thúc, Ngô Thi Thi dặn dò xong bài tập rồi rời khỏi phòng học. Cô giáo vừa đi, lũ học sinh liền ùa ra chơi, người thì đuổi nhau chạy nhảy, kẻ thì trốn sau lớp, lén lút chơi thẻ. Chơi thẻ phần nhiều đều là nam sinh. Gần đây bọn họ đang rộ lên trò sưu tầm một loại thẻ hình tròn in hình Siêu Nhân Điện Quang, thẻ tốt nhất thì viền vàng, thứ nhì là viền bạc, bình thường nhất là viền đen. Ngay cả Đại Bảo và Tứ Bảo cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn, nhập hội chơi thẻ luôn.
Trường học có quy định không được mang mấy thứ này đến trường. Nhưng Ngô Thi Thi đã ngầm cho phép bọn trẻ một chút, chỉ cần chúng không chơi trong giờ học, thì khi tan học có thể chơi một chút. Lũ tiểu gia hỏa muốn giữ vững cơ hội hiếm có này, nên trong giờ học đều ngoan ngoãn cất thẻ, đợi tan học thì tụ tập lại chơi chung.
"Tô Trác, hôm nay cậu không được tham gia!"
Các bạn học thấy Tứ Bảo tới liền lập tức mặt mày khó coi.
Nghe vậy, Tứ Bảo cầm xấp thẻ dày cộp của mình, nhíu mày vẻ buồn bực: "Sao tớ lại không được tham gia chứ?"
Thấy Tứ Bảo chẳng biết gì, ánh mắt những bạn khác đều trở nên oán trách.
Một cậu bạn nhịn một hồi vẫn không nhịn được, nói: "Bởi vì cứ mỗi lần chơi với cậu là kiểu gì cậu cũng thắng hết thẻ của bọn tớ!"
"Ngày nào chơi với cậu là tụi tớ cũng hết sạch thẻ!"
"Hả?" Nghe lý do này, Tứ Bảo hơi ngớ người.
Đại Bảo cười trộm một tiếng, ghé sát vào tai em trai nói nhỏ: "Anh nói rồi mà, chơi thì phải nhường nhau một chút, đừng có lúc nào cũng thắng."
"Em xem, giờ mọi người không ai dám chơi với em nữa."
Nói xong, Đại Bảo đi thẳng đến bên các bạn rồi ngồi xổm xuống. Với việc cậu tham gia, các bạn ngược lại không có vẻ gì là phản đối. Vì Đại Bảo tuy cũng chơi rất giỏi, nhưng không giống như Tứ Bảo, lần nào cũng vét sạch thẻ của chúng.
Đứng ngây ra nhìn phản ứng của mọi người, Tứ Bảo có chút tủi thân. Thật ra cậu đâu có muốn lúc nào cũng thắng đâu chứ. Chỉ là cứ chơi đi chơi lại, chẳng may lại thắng thôi.
…"Chán thật."
Đúng lúc Tứ Bảo đang phiền muộn vô cùng thì đột nhiên một giọng nói mang theo vẻ chế nhạo vang lên. Nghe vậy, mọi người khẽ nhíu mày, quay sang nhìn người vừa nói. Người lên tiếng chính là Lư Tuấn Ngạn, học sinh mới chuyển trường.
Một cậu nam sinh có vẻ tức giận, đứng lên trừng Lư Tuấn Ngạn hỏi: "Cậu nói ai chán đó!"
Nhìn cậu bạn này, Lư Tuấn Ngạn lộ vẻ khinh thường nói: "Thì đang nói mấy người chán đấy."
"Đã lớn từng này rồi mà còn chơi cái trò ngây thơ lạc hậu này."
"Tôi cứ tưởng trường này tốt lắm cơ, biết trước là mấy người chỉ chơi trò cũ rích như này thì tôi đã chẳng đến đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận