Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 196: Trong phòng học cùng Lâm Giai học tập

Chương 196: Trong phòng học cùng Lâm Giai học tập
Lại qua hơn nửa giờ sau.
Trưởng tổ Khang nói xong câu này liền dẫn đầu rời khỏi phòng học.
Những học sinh chọn hắn làm đạo sư đều ngay lập tức đi theo sau.
Cùng lúc đó, những học sinh khác cũng nhao nhao di chuyển, tìm đến đạo sư của mình.
"Lâm lão sư, chỗ này em không biết phải sửa như thế nào..."
"Lâm lão sư, xin hỏi bài báo cáo mở đề của em có bị lạc đề nghiêm trọng không?"
Sáu nữ sinh vây quanh Lâm Giai kín mít.
Sáu nữ sinh này là tất cả học sinh chọn nàng làm đạo sư, trừ Tô Hàng ra.
Nhìn mấy nữ sinh vẻ mặt sầu muộn, Lâm Giai nghĩ ngợi rồi nói: "Các em đi theo ta đến phòng học bên cạnh đi, ta giúp các em sửa lại lần nữa."
Là một đạo sư, nàng biết đây là trách nhiệm nàng cần phải gánh vác.
"Cảm ơn Lâm lão sư!"
Nghe vậy, mấy nữ sinh lập tức vui vẻ.
Ban đầu vì bài báo cáo mở đề không thuận mà lo lắng cũng đều tan biến.
Thật ra bài báo cáo mở đề của các nàng không thuận lợi như vậy cũng không thể trách Lâm Giai.
Trước đó, Lâm Giai bảo mỗi học sinh gửi nhanh cho mình một bản báo cáo mở đề để nàng xem qua.
Sau khi xem xong, nàng lại trả lại mỗi người một bản báo cáo mở đề.
Trên báo cáo trả lại đều có phê bình chú giải những vấn đề cần sửa chữa.
Sau khi nhận được, các học sinh đã chỉnh sửa theo đó.
Nhưng sửa xong, các nàng lại không gửi lại cho Lâm Giai kiểm tra.
Điều này mới dẫn đến việc hôm nay không thuận lợi như vậy.
Nếu nói Lâm Giai thiên vị Tô Hàng, mặc kệ các nàng thì cũng không phải.
Hoàn toàn là do Tô Hàng sau mỗi lần sửa đều đưa cho Lâm Giai xem lại.
Cho đến khi Lâm Giai nói được thì mới thôi.
Nói cho cùng thì đây là vấn đề thái độ.

Thấy Lâm Giai không định về nhà mà muốn ở lại phụ đạo học sinh, Tô Hàng cũng dừng bước.
"Tô Hàng, cậu làm gì đấy?"
Một bên, Mạnh Tỳ nhìn Tô Hàng liền thúc giục: "Đi nhanh lên."
"Mấy cậu đi trước đi, tớ còn muốn tìm Lâm lão sư sửa lại báo cáo mở đề."
Cười với ba người bạn cùng phòng, Tô Hàng vui vẻ quay người, đi thẳng đến phòng học bên cạnh.
Dù sao hai người cùng đi chung một xe.
Đến lúc về thì mình còn phải đi nhờ xe nữa.
Còn chuyện ở nhà thì có mấy vị trưởng bối ở đó nên tạm thời không cần lo lắng.
Vui vẻ ngân nga hát một điệu dân ca, Tô Hàng tiến vào phòng học bên cạnh trong sự ngơ ngác của ba người bạn cùng phòng.
Nhìn phía trước trống không, ba người không tự giác nháy mắt mấy cái.
"Không phải...tình huống này là sao? Báo cáo mở đề của cậu ấy viết không phải rất tốt sao?"
"Không rõ lắm. Nhưng thấy lão Tô hăng hái như vậy, tự nhiên mình thấy áp lực có chút lớn..."
"Không sai, ba mình có phải quá thả lỏng mình rồi không?"
"Cậu nói thế, mình thấy áp lực càng lớn hơn."
"Hay là chúng ta cũng đi tìm đạo sư của mình?"
Nói xong, ba người nhìn bản báo cáo trong tay rồi lâm vào hoài nghi về nhân sinh.

Cùng lúc đó, tại phòng học bên cạnh.
Lâm Giai vốn đang xem báo cáo cho các sinh viên, không để ý đến Tô Hàng bước vào.
Đến khi chiếc bút đặt trên bàn rơi xuống đất, nàng mới giật mình nhìn sang.
Thấy Tô Hàng đang cười tủm tỉm ngồi trên ghế nhìn mình, trong lòng nàng nhất thời rối bời.
"Sao em lại đến đây?"
"Đến chờ Lâm lão sư."
Tô Hàng nói đến đây thì cười.
Trong khi mấy nữ sinh bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, Lâm Giai thì lại hoàn toàn rối trí, hắn lại ngay sau đó nói: "Giảng cho em nghe chỗ nào có vấn đề và cách sửa thế nào."
"Em..."
Thấy Tô Hàng không biết học ở đâu kiểu nói chuyện một nửa này, lông mày thanh tú của Lâm Giai liền nhíu chặt.
Vừa rồi trong chớp mắt đó, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng.
"Vậy em xếp hàng chờ đi đã."
Hơi hừ một tiếng, Lâm Giai có vẻ phản bác.
"Được thôi."
Tô Hàng cười ha ha, lấy điện thoại ra chơi.
Một bên, mấy nữ sinh nhìn hai người tác động qua lại, mặt mày cổ quái nhăn lại.
Ở một số phương diện, nữ sinh nhạy cảm hơn so với nam sinh.
Mặc dù cuộc đối thoại vừa rồi của Tô Hàng và Lâm Giai không có gì bất thường.
Nhưng thông qua giọng điệu và vẻ mặt của hai người, các nàng vẫn nhận ra được có một tia không thích hợp.
Chỉ là nghĩ đến việc mọi người đều nói Lâm Giai đã có con, còn Tô Hàng cũng có bạn gái, các nàng mới không nghĩ lệch lạc đi.
...
Thời gian phụ đạo không dài.
Vì trình độ của Lâm Giai rất tốt, luôn tìm ra chính xác vấn đề của từng học sinh.
Cho nên một giờ sau, ngoài Tô Hàng, báo cáo mở đề của những nữ sinh khác đều đã được sửa xong.
"Lâm lão sư, cảm ơn thầy, chúng em xin phép về trước ạ."
Mấy nữ sinh vui vẻ vẫy tay với Lâm Giai rồi cùng nhau rời đi.
Thở phào một hơi, Lâm Giai lười biếng duỗi người.
Ngay lúc này, một bàn tay đột ngột chạm vào lưng nàng, khiến thân thể nàng run lên bần bật.
"Anh... Anh làm gì vậy..."
Lâm Giai giận dỗi nhìn Tô Hàng, vội kéo tay Tô Hàng ra.
Nhưng Tô Hàng cười, lại nắm tay trả về.
Thấy thế, Lâm Giai cắn nhẹ môi, khẩn trương nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ của các phòng học ở dãy nhà này khá lớn.
Hơn nữa nơi này là tầng một, bên ngoài là con đường học sinh thường xuyên qua lại.
Mấy yếu tố này cộng lại khiến Lâm Giai cảm thấy bất an.
Hay nói đúng hơn là cảm thấy xấu hổ.
Nếu hai người làm gì đó trong phòng học, ví dụ như hành động vừa rồi của Tô Hàng mà bị người khác thấy thì…
Nghĩ đến đây, nơi eo bị Tô Hàng chạm vào của Lâm Giai liền tê dại.
Nàng run rẩy chuyển sang một bên, đôi mắt ngấn nước nhìn Tô Hàng.
"Không phải em... muốn sửa báo cáo mở đề sao? Mau cho tôi xem đi…"
"Lúc nãy chị giảng cho những học sinh khác thì em đã sửa xong rồi."
Tô Hàng nói xong rồi vô tội nhún vai.
Nghe vậy, Lâm Giai ngơ người, hiểu ra ý của Tô Hàng, trực tiếp cau mày đứng dậy.
Nàng vừa dọn dẹp đồ đạc vừa bực dọc lẩm bẩm: "Anh lại trêu em, cả ngày chỉ biết bắt nạt em...".
"Hay là...hay là ở những nơi như này…"
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Giai run lên.
Sau khi dọn đồ xong, nàng liền chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả vừa mới định mở cửa thì thân thể liền bị Tô Hàng nhẹ nhàng đặt lên cửa.
Bộp!
Thân thể va vào cửa, đầu Lâm Giai lập tức mờ mịt.
Cùng lúc đó, khóa cửa đột nhiên phát ra tiếng "cạch".
Nàng cúi đầu nhìn thì phát hiện Tô Hàng đã khóa cửa lại.
"Anh...anh...Anh làm gì vậy! Mau mở cửa ra..."
Nhìn nụ cười của Tô Hàng, đầu óc Lâm Giai bỗng trở nên trống rỗng, cả người bắt đầu run rẩy.
Nghe vậy, Tô Hàng cười híp mắt nói khẽ: "Không mở".
"Mau mở cửa ra..."
Lại hữu khí vô lực lẩm bẩm một câu, lông mi của Lâm Giai đáng thương nhăn lại.
Cùng lúc đó, một vệt đỏ hồng bắt đầu lan trên gò má.
Phòng học...
Khóa cửa...
Chỉ cần liên tưởng một chút, trong đầu Lâm Giai liền hiện ra quá nhiều hình ảnh không nên có.
Trong giây lát, cơ thể mềm mại đang run rẩy trở nên nóng hổi.
Đôi mắt vốn đã trong trẻo giờ cũng trở nên mơ màng.
Nhìn khuôn mặt Tô Hàng đang tiến lại gần, nàng hít một hơi thật sâu.
Môi nhẹ nhàng khẽ cắn, vô thức nhắm mắt lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận