Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 291: Quần anh hội tụ

Chương 291: Quần anh hội tụ
Buổi diễn thuyết được tổ chức tại đại sảnh diễn thuyết của học viện y khoa.
Khi Tô Hàng đến cổng học viện y, phát hiện Ngô Chính Cương đang đợi ở đó.
Vừa thấy Tô Hàng, ông cười bước nhanh về phía trước.
"Tiểu Hàng, cậu đến rồi."
"Giáo sư Ngô."
Tô Hàng gật đầu chào Ngô Chính Cương, rồi nghiêng đầu nhìn vào bên trong học viện y.
Trong đại sảnh ở tầng một, đã có không ít người tụ tập.
Những người ở bên trong đều là những người trung niên bốn năm mươi tuổi, thậm chí có cả những người già bảy tám chục tuổi, ngay cả những người tầm ba mươi tuổi cũng không có mấy ai.
Còn những người trẻ tuổi như Tô Hàng, thì càng không có.
"Hôm nay học sinh không có tiết sao?"
Tô Hàng thấy vậy thì hỏi.
Cũng nhìn vào bên trong, Ngô Chính Cương cười lắc đầu: "Để đảm bảo trật tự của hoạt động, các lớp học buổi sáng của sinh viên đã tạm dừng, chuyển sang thứ bảy hoặc chủ nhật."
"Ừm."
Tô Hàng gật đầu, rồi lại liếc nhìn vào bên trong một lần nữa.
Ở trong đó, hắn thấy hiệu trưởng trường, phó hiệu trưởng, còn có thư ký viện trưởng viện y và các lãnh đạo khác.
Mấy người đang nhiệt tình vây quanh mấy người đàn ông, phụ nữ trung niên và những người đàn ông, phụ nữ lớn tuổi, mặt tươi cười.
Mấy người kia, không phải là những người tham gia diễn thuyết lần này thì chính là các chuyên gia y học có uy tín mà Ngô Chính Cương đã nhắc đến trước đó.
"Giáo sư Ngô, bây giờ chúng ta vào trong sao?"
Sau khi liếc qua mấy người kia, nhớ kỹ khuôn mặt của họ, Tô Hàng quay lại nhìn Ngô Chính Cương.
Nghe vậy, Ngô Chính Cương lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn một người chưa tới, cậu cùng tôi chờ ở đây đi, lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho các cậu một chút."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Chính Cương, Tô Hàng ngạc nhiên nhíu mày.
Theo thái độ này của Ngô Chính Cương, thì người chưa đến kia, hẳn là một nhân vật quan trọng trong buổi diễn thuyết hôm nay.
Vậy là ai?
Trong lòng Tô Hàng dâng lên chút tò mò.
Gật đầu với Ngô Chính Cương, hắn bình tĩnh đứng bên cạnh Ngô Chính Cương, nhìn theo hướng mà Ngô Chính Cương đang nhìn.
… Buổi diễn thuyết bắt đầu lúc 8 giờ 30.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mà người cuối cùng vẫn không có ý định xuất hiện.
Thấy sắp đến 8 giờ 30, Ngô Chính Cương có chút nóng nảy.
"Tiểu Ngô, Đổng lão vẫn chưa đến sao?"
Viện trưởng viện y Trương Khoa bước nhanh ra, nhíu mày nhìn về phía Ngô Chính Cương.
Nghe vậy, Ngô Chính Cương nhíu mày lắc đầu: "Vẫn chưa, có lẽ là bị kẹt xe trên đường."
"Hay là gọi điện thoại hỏi thử xem?" Trương Khoa đề nghị.
Gật đầu, Ngô Chính Cương lấy điện thoại ra.
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Trương Khoa lại trở vào đại sảnh.
Nhìn hai người một cái, Tô Hàng lại hướng phía trước nhìn.
Trong khi Ngô Chính Cương đang tìm số điện thoại, thì một chiếc xe hơi màu đen rẽ một khúc, rồi từ từ lái về phía học viện y.
"Giáo sư Ngô, có phải là chiếc xe kia không?"
Tô Hàng nói xong, chỉ về hướng chiếc xe màu đen.
Thấy vậy, Ngô Chấn vừa vội vàng cúp điện thoại, đi xuống mấy bậc.
"Không sai, chính là nó."
Vừa nói, ông vừa đứng thẳng người, đồng thời đưa tay vuốt nhẹ bộ vest trên người.
Nhìn động tác nhỏ đầy căng thẳng của Ngô Chính Cương, Tô Hàng lại nhìn về hướng chiếc xe, tò mò đi theo ông ra chỗ lối đi.
Rầm!
Chiếc xe hơi dừng lại với một tốc độ rất đều đặn, từ từ dừng trước mặt hai người.
Xe vừa dừng, Ngô Chính Cương đã nhanh chóng chạy lên phía trước, tự mình mở cửa xe ở hàng ghế sau.
Nhìn vào trong xe, ông tươi cười, nói:
"Đổng lão, đi đường vất vả rồi."
"Không sao, không tính là gì."
Trong xe, vọng ra một giọng nam già nua.
Sau đó, một ông lão tóc hoa râm, gầy gò, mặt đầy nếp nhăn chậm rãi bước ra khỏi xe.
Được Ngô Chính Cương đỡ, ông thuận thế đứng dậy.
Trông ông lão có vẻ đã ngoài tám mươi tuổi, dù khuôn mặt hơi gầy, nhưng lại cho người ta một cảm giác hiền lành.
Dù lớn tuổi, nhưng ông vẫn đứng thẳng lưng, trông có vẻ xương cốt rất rắn chắc, hẳn là người thường xuyên tập luyện.
Dẫn theo ông lão đi đến trước mặt Tô Hàng, Ngô Chính Cương chỉ vào Tô Hàng rồi cười nói với ông lão: "Đổng lão, đây là Tô Hàng, người sẽ diễn thuyết hôm nay, cái đoạn video phẫu thuật mà ngài xem trước kia, chính là do cậu ấy làm đấy ạ."
Giới thiệu xong với ông lão, Ngô Chính Cương lại nhìn sang Tô Hàng, giới thiệu: "Tô Hàng, vị này là chuyên gia nội khoa nổi tiếng của nước ta, Đổng Thụy Đức, Đổng lão."
Nghe Ngô Chính Cương giới thiệu với Tô Hàng, Đổng Thụy Đức hơi cúi mắt xuống, rồi ngẩng lên.
Trên khuôn mặt hiền lành, nở một nụ cười nhạt.
Gật đầu tán thành với Tô Hàng, ông nói tiếp: "Cậu trai trẻ, cái ca phẫu thuật đó tôi xem rồi, còn trẻ mà tài cao."
"Đổng lão quá khen."
Đối diện với lời khen của Đổng Thụy Đức, Tô Hàng mỉm cười gật đầu.
Ban đầu chỉ nhìn thấy mặt Đổng Thụy Đức, hắn vẫn chưa nghĩ đến người này.
Nhưng khi biết tên Đổng Thụy Đức rồi, trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra một số thông tin liên quan đến Đổng Thụy Đức.
Chuyên gia nội khoa nổi tiếng của Trung Quốc thời hiện đại, từng giữ chức viện trưởng bệnh viện Huyên Vũ ở kinh thành, cống hiến hết mình cho lĩnh vực nội khoa thần kinh, đặc biệt là các bệnh về xuất huyết não, đau nửa đầu và các bệnh liên quan đến não bộ.
Trong giới y học Trung Quốc, ông được coi là một nhân vật có tiếng.
Nhưng nhiều năm về trước, do tuổi đã cao, Đổng Thụy Đức không tiếp tục đảm nhiệm chức viện trưởng bệnh viện Huyên Vũ nữa mà lại trở thành một giáo sư đại học.
"Đổng lão, cuối cùng ngài cũng đến rồi."
Đổng Thụy Đức vừa mới làm quen với Tô Hàng xong thì một giọng nói nhiệt tình vang lên từ phía sau Tô Hàng.
Sau đó là tiếng bước chân.
Mấy bóng người nhanh chóng tiến lên, đến bên Đổng Thụy Đức, vây quanh ông.
Trong số đó, ngoài hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và các lãnh đạo nhà trường ra, còn có cả các nhà y học mà trước đó được các vị lãnh đạo nhà trường vây quanh.
Gặp Đổng Thụy Đức đến, mọi người vội vàng ra đón tiếp.
"Đổng lão, mời vào bên trong."
Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng một người bên trái, một người bên phải, cười ha hả dẫn Đổng Thụy Đức đi vào trong viện y.
Đi được hai bước, Đổng Thụy Đức đột nhiên dừng lại.
Quay đầu nhìn Tô Hàng bên cạnh, ông ha ha cười nói: "Tô Hàng, lát nữa khi diễn thuyết xong, hai ta nói chuyện tiếp nhé."
"Về cái ca phẫu thuật đó, tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi cậu."
"Vâng ạ."
Nghe vậy, Tô Hàng cười gật đầu.
Thấy Đổng Thụy Đức vậy mà để ý một người trẻ tuổi như Tô Hàng đến thế, mấy vị chuyên gia y học đứng bên cạnh đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Hàng.
"Đổng lão, vị này là?"
Một người trong số đó nghi hoặc nhìn Đổng Thụy Đức, tò mò hỏi.
Cười ha hả, Đổng Thụy Đức nói: "Đây là Tô Hàng, người đã hoàn thành ca phẫu thuật loại bỏ máu đông ở não."
"A!"
Sau câu nói của Đổng Thụy Đức, mọi người đều nhớ đến đoạn video mà họ đã xem trước đó.
Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn Tô Hàng, từ chỗ bình thường, đã có thêm vài phần đánh giá cao.
"Cậu trai trẻ, tôi nghe Tiểu Dư nói, cậu thậm chí không phải là sinh viên y khoa sao?"
Một ông lão khác trông khoảng hơn sáu mươi tuổi nhìn Tô Hàng, ánh mắt mang theo ý tìm tòi nghiên cứu.
Ông là viện trưởng cũ của bệnh viện mà Dư Thịnh làm.
Lúc trước khi Dư Thịnh nói chuyện này với ông, phản ứng đầu tiên của ông chính là không tin.
Đến bây giờ, không nghe chính Tô Hàng trả lời, ông vẫn không tin.
Còn cả những người khác, bao gồm cả Đổng Thụy Đức, những người chỉ xem lại video, thậm chí còn không biết chuyện này.
Sau khi nghe chuyện, ánh mắt họ càng khó tin hơn.
Họ vẫn tưởng Tô Hàng là một bác sĩ trẻ tài cao.
Nhưng hắn lại thậm chí còn không phải là sinh viên y khoa?
Nếu không phải thì sao hắn lại có thể dùng kỹ thuật hoàn mỹ như vậy, hoàn thành ca phẫu thuật có độ khó cao đến vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận