Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 303: Không phụ sự mong đợi của mọi người Đại Bảo

Chương 303: Đại Bảo không phụ sự mong đợi của mọi người
"Tô Hàng, vất vả cho cậu."
Nắm lấy tay Tô Hàng, Đổng Thụy Đức chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh, giới thiệu: "Đây là viện trưởng bệnh viện Kinh Thành, Vương Khánh Long. Việc chữa trị cho Bạch Vũ trước đây do ông ấy phụ trách."
"Chào viện trưởng Vương."
Tô Hàng vừa bắt tay phải của Vương Khánh Long, vừa chăm chú nhìn ông vài lần. Vương Khánh Long trông hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt sáng ngời có thần, mũi rộng môi dày, cho người ta cảm giác chất phác. Nhưng ở tuổi này mà đã lên làm viện trưởng thì chắc chắn không phải người bình thường, ít nhất kỹ thuật cũng phải rất cứng rắn.
"Chào cậu."
Nắm chặt tay Tô Hàng, Vương Khánh Long ôn hòa hiền hậu cười một tiếng.
Thấy hai người xem như đã làm quen, Đổng Thụy Đức có chút sốt ruột nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói nhé."
"Khánh Long, trên đường cậu hãy nói rõ tình hình của Bạch lão cho Tô Hàng biết."
"Được."
Gật đầu, Vương Khánh Long dẫn hai người lên xe, một mạch chạy tới bệnh viện.

Cùng lúc đó, trong nhà.
Lâm Giai và mấy vị trưởng bối đang ngồi trên ghế sofa. Mấy đứa nhỏ thì vểnh mông ngồi trên tấm thảm đã trải sẵn. Tam Bảo rúc vào bên cạnh Đại Bảo, tay ôm đồ chơi nhỏ, vung qua vung lại.
Bụp!
Đồ chơi vô tình bị văng đi, Tam Bảo nhìn chằm chằm vào hai bàn tay trống trơn, sững sờ một hồi, cái miệng nhỏ mếu máo lên. Nó lập tức túm lấy Đại Bảo bên cạnh, đôi mắt long lanh nhìn: "Khanh khách! Khanh khách!"
"…"
Lặng lẽ nhìn em gái, tầm mắt Đại Bảo chuyển sang nhìn món đồ chơi bị Tam Bảo ném đi. Nhìn một hồi, đôi lông mày nhỏ của hắn nhíu lại, có vẻ đang suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
"Khanh khách!"
Tam Bảo bên cạnh vẫn nhẹ nhàng lay lay quần áo hắn. Thấy vậy, Lâm Duyệt Thanh đứng dậy định đi nhặt đồ chơi cho Tam Bảo. Nhưng bà chưa kịp bước thì đã bị Tô Thành kéo lại.
"Đừng bận tâm, xem Đại Bảo định làm gì đã."
Tô Thành vừa nói vừa vỗ tay vợ an ủi. Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh ngơ ngác không hiểu. Đại Bảo sẽ làm gì?
"Thằng bé mới hơn chín tháng, còn chưa biết bò, sẽ làm gì được chứ?"
Tuy miệng nói vậy nhưng mắt Lâm Duyệt Thanh vẫn dán chặt vào Đại Bảo. Lâm Giai, Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai cũng đều nhìn Đại Bảo. Tiểu gia hỏa ngồi im một hồi lâu, sau đó hai bàn tay nhỏ đột nhiên chống lên ghế sofa. Hai bắp chân mũm mĩm vừa dùng lực, Đại Bảo từ từ đứng lên. Vì mới học đứng nên thân hình nhỏ bé của hắn còn hơi lảo đảo, nhưng nhờ có ghế sofa làm chỗ dựa nên hắn cũng đứng vững được.
"Đây là muốn đi sao?"
Vui vẻ nhìn Đại Bảo, Đường Ức Mai cười hỏi. Nghe vậy, Lâm Bằng Hoài lắc đầu: "Mới chín tháng thì sao đã biết đi được."
"Cũng phải..."
Cười lắc đầu, Đường Ức Mai tiếp tục nhìn Đại Bảo. Tiểu gia hỏa thực sự muốn thử đi một chút, nhưng đôi chân nhỏ xíu bị bít tất giữ lại như bám rễ dưới đất, không sao nhấc lên được. Giãy dụa một hồi, Đại Bảo lại đánh "bịch" một tiếng, ngồi trở lại trên thảm. Dường như có chút không hài lòng với những gì mình thể hiện, lông mày nhỏ của Đại Bảo lại nhíu lại lần nữa. Mấy đứa nhỏ khác nhìn bộ dạng của anh trai thì đều tò mò mở to mắt, dường như muốn xem anh trai rốt cuộc muốn làm gì. Tam Bảo lúc này đã hoàn toàn bị anh trai thu hút, không còn để ý đến món đồ chơi mà mình vừa ném đi nữa.
Ngồi im một lúc, Đại Bảo bỗng nhào người về phía trước, nằm sấp xuống đất. Ngay khi mọi người còn đang tò mò không biết hắn định làm gì thì cái mông nhỏ của hắn đột nhiên dùng sức ưỡn lên, chống hai tay xuống, nhấc nửa thân trên lên. Hai bắp chân nằm sấp dưới đất vừa dùng sức đẩy người về phía trước, cơ thể của hắn đã dịch ra một đoạn. Thấy vậy, Lâm Giai và các trưởng bối nín thở. Mọi người khó tin nhìn Đại Bảo đang cố hết sức để nhích từng chút một, không thể tin vào mắt mình.
"Đây... Có tính là bò không?"
Một lát sau, Lâm Giai mới hoàn hồn, sốt ruột hỏi các trưởng bối. Nghe vậy, Đường Ức Mai gật đầu, nhịn không được cười nói: "Tính là bò đấy, chỉ là bò chưa được thành thạo thôi."
"Hóa ra là trẻ con vừa học bò như thế này."
Lâm Duyệt Thanh nhìn Đại Bảo đang lắc lắc cái mông nhỏ, mặt đỏ bừng vì cố gắng, không khỏi líu lưỡi. Lúc trước Tô Hàng không thích bò, mỗi lần nằm sấp xuống là khóc ré lên. Sau này, hắn trực tiếp bỏ qua giai đoạn bò, mà học đi luôn. Vì vậy, vợ chồng họ cũng chưa được tận mắt chứng kiến trẻ con vừa tập bò bao giờ.
"Ta cứ tưởng Đại Bảo và các em cũng sẽ giống Tiểu Hàng chứ."
Tô Thành cười ha hả nhìn cháu trai đang cố sức của mình, bất đắc dĩ lắc đầu. Liếc ông một cái, Lâm Bằng Hoài mặt mày đắc ý nói: "Sao hả? Chịu thua chưa?"
"Cuối cùng thì người học bò đầu tiên lại là Đại Bảo."
"Đó là do Đại Bảo tự học, thì liên quan gì đến ông?" Đường Ức Mai nhìn bạn già đang đắc ý, vô tình nói một câu. Nghe vậy, mặt Lâm Bằng Hoài vốn đang đắc ý sầm lại, hừ lạnh một tiếng: "Đó là nhờ ta dạy hắn từ những bước cơ bản, không có những điều cơ bản đó, làm sao mà hắn học được?"
"Ông thì có cơ bản gì chứ..."
Nhớ lại những động tác mà Lâm Bằng Hoài đã dạy trước đó, Đường Ức Mai im lặng lắc đầu. Lâm Giai nhìn cha mẹ mình cười cười, vội lấy điện thoại di động ra, quay Đại Bảo đang cố gắng bò về phía đồ chơi.
"Muốn gửi cho Tiểu Hàng xem à?" Lâm Duyệt Thanh hỏi. Mỉm cười, Lâm Giai nhẹ giọng nói: "Khoảnh khắc quan trọng thế này, đương nhiên phải cho cậu ấy thấy."
"Cũng đúng."
Tô Thành nghe con dâu nói thân mật như vậy thì cười ha hả. Cùng lúc những người lớn đang trò chuyện, Đại Bảo đã trải qua một hồi "phấn đấu" gian khổ, cuối cùng cũng túm được món đồ chơi mà Tam Bảo ném đi.
"Khanh khách! A ~"
Thấy thế, Tam Bảo toe toét miệng nhỏ lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười ngọt ngào, vỗ tay nhỏ. Mấy đứa nhỏ khác thì mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào tư thế của Đại Bảo, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Đặc biệt là Tứ Bảo, vẻ mặt đầy hưng phấn. Hắn cũng bắt chước nằm xuống, cố chống hai tay nhỏ xuống đất. Hai chân ngắn ra sức đạp ra sau. Nhưng có lẽ là chưa đủ kỹ năng, cố gắng mãi mà Tứ Bảo vẫn không thể trườn người ra phía trước được. Thấy anh trai bò ngày càng có quy củ, cứ thế trườn người đi lại, Tứ Bảo mặt mày căng thẳng, quật cường mím chặt môi nhỏ.
"Nha a!"
Gọi một tiếng khó nhọc, hắn lại thử bắt đầu lần nữa. Nhìn bóng dáng bé nhỏ đang cố gắng của Tứ Bảo, Lâm Giai khẽ cười, nắm tay cổ vũ tiểu gia hỏa.
"Tứ Bảo cố lên! Dùng thêm lực ở chân một chút!"
"Ngô!"
Hiểu được lời động viên của mẹ, Tứ Bảo dồn hết sức lực, một lần nữa cố hết sức đạp chân về phía trước. Trong sự theo dõi của mọi người, thân thể hắn lao thẳng về phía trước, mặt nhỏ đập xuống đất. Không khí trong phút chốc ngưng lại. Một giây sau, Tô Thành đã nhanh chóng đứng dậy, chạy đến bên cạnh Tứ Bảo, đỡ cậu bé dậy. Nhìn cái mũi nhỏ của Tứ Bảo bị ép đến đỏ ửng, hốc mắt cũng đã ươn ướt, ông nội của bé bỗng cảm thấy xót xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận