Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 618:: Chỗ nào xông tới một con ngựa ô?

Nghe tiếng điện thoại rung, tầm mắt của Tô Hàng rời khỏi tượng điêu khắc bằng ngọc, chuyển sang điện thoại di động. Cầm điện thoại lên xem, thấy tin nhắn là của Lý Phương Phương, chủ nhiệm lớp, hắn vội ấn mở video. Màn hình lóe lên, bóng dáng Tam Bảo dẫn đầu xuất hiện trong video. Thấy con gái giơ bảng tên lớp, ưỡn ngực ngẩng đầu đi đầu đội hình, khóe miệng Tô Hàng bất giác cong lên.
"Xem gì mà vui vậy?" Lâm Giai mang trái cây đã rửa sạch đặt xuống bên cạnh, tiến lên hai bước, đầu nghiêng sang. Tô Hàng dứt khoát nhường nàng ngồi lên đùi mình, sau đó mở lại video.
"Video các con diễu hành.""Tiếu Tiếu đi đầu kìa? Con bé chẳng nói gì cả." Lâm Giai kinh ngạc thốt lên.
Nghe vậy, Tô Hàng cười lắc đầu: "Nó mải mê với chuyện đó, chắc nó quên mất thôi."
"Cũng đúng." Đồng ý gật đầu, Lâm Giai càng chăm chú xem video.
"Tiểu Thần ở đâu?""Tiểu Thần đây này, Tiểu Ngữ ở chỗ này, Tiểu Trác đứng ở giữa đội hình..."
Trong mấy phút video, Tô Hàng nhận ra chính xác từng đứa con cưng của mình. Thấy các con nghiêm túc đi theo đội hình, mặt mày căng thẳng, đi đều tăm tắp, Lâm Giai khẽ cười."Bỗng dưng cảm thấy hơi xúc động..."
Nàng khẽ tựa đầu vào người Tô Hàng, đôi mắt hạnh vẫn chăm chú nhìn màn hình, nhỏ giọng nói: "Thì ra Tiểu Thần giỏi giang vậy đó.""Có lẽ không có chúng ta ở bên giúp, các con cũng có thể học giỏi như thế.""Ừ, đúng vậy."
Cười nhạt ôm chặt Lâm Giai vào lòng, Tô Hàng tự hào nói: "Dù sao tụi nó là con của chúng ta mà, đương nhiên phải ưu tú rồi."
"Không sai~" Vui vẻ cười, Lâm Giai lại ấn mở video, phát lại từ đầu. Không được trực tiếp xem ở hiện trường, bọn họ chỉ có thể thông qua cách này, để nhìn thật kỹ dáng vẻ của các bảo bối.

Trong khi Tô Hàng và Lâm Giai xem video, tại hiện trường đại hội thể thao, thời gian dài lãnh đạo trường phát biểu cuối cùng cũng kết thúc. Ngay lúc các con đứng mỏi cả chân, đại biểu học sinh tuyên bố bế mạc, đại hội thể thao rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu. Đi theo thầy giáo đến vị trí của lớp, mười mấy đứa trẻ vừa ngồi xuống, lập tức mở ba lô riêng, lấy đồ ăn vặt ra, bắt đầu rôm rốp nhai.
Do dự một lát, Đại Bảo cũng định ăn vặt. Nhưng tay cậu bé vừa kéo khóa ba lô ra, Lý Phương Phương đã chạy nhanh tới."Tô Thần, Trương Phàm, Lâm Hiểu Kỳ, Ôn Tại Tuệ, chạy 100 mét sắp bắt đầu, các em nhanh đi chuẩn bị đi!"
"Oa... Nhanh vậy đã bắt đầu?""Em mới vừa mở ra định ăn thôi mà!""Haha, không sao, để anh giúp em ăn cho."Mấy đứa nhỏ vừa than thở vừa đứng lên.
Đại Bảo vội vàng kéo khóa ba lô, để xuống ghế.
"Anh, nhớ khởi động kĩ nhé." Tứ Bảo vừa nói, vừa giơ nắm đấm nhỏ lên cổ vũ Đại Bảo. Mấy đứa khác cũng nhao nhao giơ ngón tay cái lên.
"Anh, cố giành hạng nhất nha!""Cố lên!""Phải cẩn thận, đừng để bị thương.""Anh ơi, cố lên~" Nhìn những khuôn mặt tươi cười cổ vũ của các em, Đại Bảo dùng sức gật đầu, rồi nhanh chóng cởi áo đồng phục Xuân Thu bên ngoài, chỉ mặc đồng phục mùa hè, đi về phía mà cô chủ nhiệm Lý Phương Phương chỉ.
Khắp sân vận động, tiếng hoan hô cổ vũ đã bắt đầu vang lên. Giữa những âm thanh ấy, Đại Bảo có chút lo lắng bước đến vị trí thi đấu. Ngoài cậu và ba bạn cùng lớp, các bạn của các lớp Một khác đều tập trung đông đúc xung quanh.
"Phanh!"Theo tiếng súng của trọng tài, những học sinh lớp lớn đang ở tư thế xuất phát liền lao đi. Nhìn những bóng dáng lao vun vút phía trước, Đại Bảo ngơ ngác, rồi vội vàng bắt đầu khởi động.
Ba ba đã nói. Bất kể tham gia hoạt động thể thao nào cũng phải khởi động kỹ. Và mỗi lần trước khi luyện võ, ba ba đều sẽ dẫn các con khởi động trước."Hô..." Nhẹ nhàng thở ra, Đại Bảo chậm rãi bình tĩnh lại, rồi thuần thục bắt đầu làm nóng tay chân.
Mấy đứa trẻ lớp Một khác đứng bên cạnh thấy cậu làm vậy thì tỏ vẻ tò mò.
"Bạn đang làm gì vậy?" Một cô bé tiến lên, nghiêng đầu hỏi.
Nhìn cô bé một chút, Đại Bảo bình tĩnh nói: "Tớ đang khởi động.""Khởi động?" Nghi hoặc chớp mắt mấy cái, cô bé khó hiểu lắc đầu rồi quay đi.
Vị giáo viên thể dục đang làm trọng tài tạm thời nghe được cuộc trò chuyện của hai người, cũng hiếu kỳ nhìn Đại Bảo. Chú ý đến động tác của cậu bé, trong mắt thầy hiện lên vài phần tò mò. Dù động tác còn non nớt, nhưng mỗi động tác đều rất chuẩn. Và dù là những động tác cần đứng thẳng chân sau, Đại Bảo cũng đều đứng rất vững.
"Đứa nhỏ này khởi động đúng đấy chứ." Một giáo viên thể dục khác mỉm cười nói. Nghe vậy, thầy giáo thể dục cầm súng lệnh gật gật đầu: "Đúng là vậy, không sai chút nào."
Nhưng hai người họ cũng chỉ hơi bàn luận vài câu rồi thôi. Đến khi nhóm học sinh phía trên chạy xong, học sinh lớn hơn phụ trách hỗ trợ mới bắt đầu gọi tên những học sinh thi đấu lượt tiếp theo.
"Tô Thần!"Nghe thấy tên mình, Đại Bảo nhanh chóng tiến lên, đứng vào đường chạy do thầy giáo chỉ định. Thi chạy ở tiểu học không nghiêm ngặt như vậy, nên trên đường chạy cũng không có thiết bị xuất phát. Trong lúc các bạn khác được gọi tên, Đại Bảo ngoan ngoãn đứng tại chỗ xoay cổ chân. Đến khi thầy giáo hô chuẩn bị, cậu mới chậm rãi ngồi xuống, làm tư thế xuất phát chuẩn. Còn những bạn nhỏ khác, vì chưa được huấn luyện, nên căn bản không hiểu tư thế xuất phát. Ngạc nhiên nhìn Đại Bảo, thầy giáo thể dục cầm súng lệnh trực tiếp bóp cò."Phanh!"
Theo một tiếng súng trầm vang lên, tổng cộng năm đứa trẻ từ năm lớp, bao gồm cả Đại Bảo, đồng loạt lao về phía trước. Trong khoảnh khắc chạy ra, Đại Bảo đã trực tiếp vượt lên dẫn đầu. Đôi chân ngắn chưa quá dài của cậu bé bước đều, đón gió, hít thở đều đặn lao nhanh về phía trước.
"Anh ơi, cố lên! Cố lên!!""Anh ơi, nhất định phải giành hạng nhất!""Cố lên anh trai!" Lúc đi ngang qua khu vực của lớp Một, tiếng cổ vũ của Nhị Bảo xuyên qua những âm thanh ồn ào khác, lọt thẳng vào tai Đại Bảo. Nhanh chóng quay đầu nhìn các em, mỉm cười với chúng, Đại Bảo lại bình tĩnh tăng tốc. Vốn dĩ đã bị cậu bỏ xa mấy nam sinh, thấy Đại Bảo tăng tốc thì trực tiếp ngơ ngác. Cậu bé cố gắng bám theo sau, giữ vị trí thứ hai suýt khóc. Nó đã cố gắng hết sức rồi, tại sao càng chạy càng bị bỏ xa? Nhưng mộng bức nhất phải kể đến những thầy giáo đang nhìn đường đua.
Thấy tốc độ của Đại Bảo, giáo viên thể dục chuyên trách đội tuyển chạy của trường lập tức mắt tròn xoe. Nếu nhớ không nhầm thì đây là thi chạy lớp Một đúng chứ? Nhưng sao cậu bé lớp Một này lại chạy nhanh hơn cả học sinh lớp Ba, lớp Bốn, những người đã được huấn luyện chuyên nghiệp của mình? Đây là từ đâu xuất hiện một con ngựa ô thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận