Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 125: Ngạo kiều nũng nịu phương thức

Chương 125: Kiểu nũng nịu ngạo kiều
Khi ánh nắng trở nên gay gắt, Tô Hàng cau mày mở mắt. Trước mắt cậu thoáng chốc choáng váng, ánh sáng chói mắt đâm vào mắt. Xoa mặt, Tô Hàng gắng gượng chống lại cơn mệt mỏi, ngồi dậy trên giường, nhanh chóng nhìn sang vị trí bên cạnh. Tam Bảo nép vào nhau ở bên cạnh cậu, co lại thành một cục nhỏ xíu. Vì không còn bị nóng như vậy nữa, bé con ngủ được yên giấc hơn trước nhiều. Chỉ là hai bàn tay nhỏ mũm mĩm có hơi không ngoan. Thỉnh thoảng bị mấy giọt bọt nước nhỏ trên mặt làm ngứa, nàng sẽ bản năng đưa tay lên gãi. Thấy vậy, Tô Hàng chỉ đành nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, để phòng nàng cào nát bọt nước sẽ để lại sẹo.
"Về nhà phải cắt móng tay cho con mới được." Vừa cười vừa sửa lại mái tóc mềm mại hơi xù trên trán Tam Bảo, Tô Hàng nhìn sang bên cạnh. Bên mép giường, Lâm Giai cũng đang ngủ gục xuống, tay vẫn nắm chặt khăn mặt. Chiều hôm qua hơn hai giờ, nàng đột nhiên tỉnh dậy, ép Tô Hàng lên giường đi ngủ. Nàng nói năm giờ sẽ đổi ca, để Tô Hàng tiếp tục trông Tam Bảo. Kết quả là Lâm Giai không gọi cậu dậy. Để cho cậu một giấc, ngủ thẳng tới rạng sáng.
Bất đắc dĩ cười cười, Tô Hàng nhẹ nhàng xuống giường. Cậu trước tiên là đo nhiệt độ cơ thể cho Tam Bảo. Sau khi xác định nhiệt độ Tam Bảo không tăng lên nữa, cậu mới quay sang quan sát Lâm Giai. Dù đang ngủ say, lông mày Lâm Giai vẫn nhíu chặt. Miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm vài câu, dường như đang mơ một giấc mơ không tốt. Đưa tay vén sợi tóc bên má nàng, Tô Hàng cầm áo khoác ở bên cạnh, nhẹ nhàng khoác lên người nàng. Có lẽ là ngủ không được ngon giấc. Cảm giác có áo khoác đắp lên, khiến Lâm Giai bừng tỉnh ngay lập tức. Đầu óc nàng mơ màng, tay cầm khăn mặt theo bản năng vươn ra phía trước, muốn tiếp tục lau người cho Lục Bảo.
Thấy thế, Tô Hàng vội vàng giữ tay nàng lại.
"Khăn mặt lạnh hết rồi."
"A? À... Đúng rồi..." Đầu óc mơ hồ đáp lại một câu, Lâm Giai quay người lại, lại định nhúng khăn mặt vào chậu nước.
Bất đắc dĩ cười, Tô Hàng dứt khoát lấy khăn mặt ra khỏi tay nàng, xoay người nàng lại, để nàng dựa vào người mình.
"Nước cũng lạnh rồi, em dùng nước lạnh nhúng khăn mặt, chẳng phải khăn mặt càng lạnh hơn sao."
"Ừm?" Mơ màng phản ứng một hồi, Lâm Giai có chút ngơ ngác ngẩng đầu: "Hình như là thế thật."
Nhướn mày, nàng mím môi, mếu máo nói: "Đầu óc em bây giờ hơi mơ màng..."
"Ừ, nhìn ra rồi." Tô Hàng dở khóc dở cười nhìn bộ dáng ngây ngốc của nàng, tiện tay xoa nắn gương mặt mềm mại của nàng. Cũng may là vẫn còn chút thịt. Nhưng mà dù đầu óc có mơ màng, Lâm Giai vẫn nhớ đến tình hình của Tam Bảo.
"Nhiệt độ cơ thể của Tam Bảo không tăng lại phải không?" Ngáp một cái, nàng quay đầu nhìn về phía Tam Bảo.
Gật đầu, Tô Hàng cười nhạt nói: "Vẫn luôn là ba mươi tám độ, không sao cả."
"Vậy là tốt rồi..." Nghe vậy, Lâm Giai nhoẻn miệng cười, yên tâm hẳn. Tâm trạng vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ lại ập đến, khiến mí mắt bắt đầu mông lung. Ngáp một tiếng, đôi mắt hạnh lập tức ngập một tầng hơi nước.
Thấy thế, Tô Hàng đưa tay bóp mũi nàng, trách: "Không phải đã nói sáu giờ gọi anh sao? Sao lại không gọi anh?" Vừa nói, cậu vừa chỉnh tư thế để đầu nàng tựa vào vai mình.
"Ngô..." Ngáp một cái, Lâm Giai nghiêng đầu, gò má áp vào vai Tô Hàng, mơ màng nhắm mắt.
"Em thấy lúc nãy anh mệt quá, nên không gọi anh dậy."
"Với lại hôm nay anh còn phải lái xe, nhất định phải giữ sức." Nàng nhỏ giọng, lời nói có hơi lộn xộn.
Một hơi nóng phả ra, thổi vào gáy Tô Hàng. Cảm nhận được sự ấm áp ở gáy, cơ thể Tô Hàng cứng đờ, nhíu mày lại. Nhưng chuyện này vẫn chưa xong. Dường như tư thế có chút không thoải mái, Lâm Giai lại tiếp tục nhích về phía trước, dụi mặt vào cổ Tô Hàng. Vất vả lắm mới tìm được một tư thế thoải mái, nàng lại trực tiếp dí chóp mũi vào cổ Tô Hàng. Hơi thở ấm áp ban đầu, nhiệt độ lại một lần nữa tăng cao. Cơ thể lại một lần nữa căng cứng, Tô Hàng cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.
"Lên giường ngủ đi." Im lặng hồi lâu, cậu bất đắc dĩ nhắc nhở Lâm Giai.
"Không muốn..." Bướng bỉnh hừ nhẹ một tiếng, đầu Lâm Giai lại nũng nịu dụi dụi. Hai cánh tay vốn đang để ở trước người, đột nhiên nâng lên. Sau đó ôm chặt lấy Tô Hàng, dường như không định buông tay.
"Em ngủ một chút thôi, lát nữa phải ra viện rồi..." Nàng lẩm bẩm một câu, mí mắt trĩu nặng.
Lần đầu tiên thấy Lâm Giai chủ động như vậy, đúng là khiến Tô Hàng ngỡ ngàng. Chẳng hiểu vì sao. Cái điệu làm nũng này, lại mang theo vài phần bướng bỉnh. Chẳng lẽ đây chính là cách nũng nịu ngạo kiều?
Tô Hàng dở khóc dở cười. Nếu là ở nhà, cậu sẽ không để ý Lâm Giai nũng nịu như vậy. Ừm, dù cả ngày nũng nịu cậu cũng không để ý. Nhưng lúc này, tình huống không ổn.
Thở dài một tiếng, Tô Hàng đỡ Lâm Giai dậy, bất đắc dĩ tiếp tục thuyết phục. "Ngoan, lên giường ngủ đi, anh đi pha sữa cho Tam Bảo."
"Ngô..." Lâm Giai ban đầu còn có chút không tình nguyện. Nhưng nghe thấy câu "pha sữa cho Tam Bảo", nàng lập tức đứng thẳng lên.
"Em lên giường ngủ một lát, đến lúc nào phải ra viện anh gọi em nhé." Nàng ngáp nói, lảo đảo đi đến mép giường, sau đó từ từ bò lên giường, rồi nằm ườn ra.
Bất lực cười một tiếng, Tô Hàng đi đến bên bàn, thuần thục pha sữa bột. Lúc cậu chuẩn bị cho Tam Bảo uống sữa, thì có tiếng gõ cửa phòng bệnh.
"Cho tôi vào được không ạ?" Ngoài cửa, y tá khách khí hỏi.
Tô Hàng nhìn Lâm Giai một chút, xác định nàng không bị đánh thức, đắp thêm áo khoác cho nàng, rồi trả lời vọng ra ngoài.
"Được ạ."
Răng rắc. Nghe vậy, bác sĩ và y tá đẩy cửa bước vào. Thấy Tô Hàng đang chuẩn bị cho Tam Bảo bú sữa, bác sĩ cười nhạt một tiếng.
"Bé uống sữa có tốt không?"
"Tạm được." Tô Hàng nói xong, cười khổ lắc đầu. "Chỉ là để hạ sốt, uống nước nhiều quá, uống sữa ít hơn một chút."
"Không sao, bình thường thôi mà." Bác sĩ nói xong, đi đến bên cạnh Tam Bảo. Liếc thấy Lâm Giai đang ngủ trên giường, bà liền nhỏ giọng lại. "Chỉ cần bé không bỏ bú, thì không sao đâu."
"Mấy ngày này, bé có thể sẽ không muốn uống sữa vì không được khỏe."
"Đến lúc đó hai người hãy cố gắng cho bé uống."
"Vâng." Tô Hàng gật đầu, thấy bác sĩ đang kiểm tra những nốt phồng trên người Tam Bảo, liền hỏi: "Những nốt phồng này, là chờ tự nó lặn đi ạ?"
"Cần phải bôi thuốc mỡ." Bác sĩ nói xong, nhờ y tá đưa thuốc mỡ cho Tô Hàng. "Cứ hai tiếng bôi một lần, nhớ kỹ là đừng để bé nuốt phải."
Bà ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nhắc nhở: "Mấy ngày nay khi nốt phồng nổi lên, bé sẽ cảm thấy ngứa, nên sẽ hay gãi. Hai người cố gắng ngăn lại, tránh cho việc bé cào nát nốt phồng gây nhiễm trùng, để lại sẹo."
"Nhìn tình hình của bé nhà hai người, chắc là khoảng một tuần thì những nốt phồng này sẽ hoàn toàn biến mất."
"Với lại theo kiểm tra, bé chưa có dấu hiệu biến chứng gì, chỉ cần nốt phồng lặn đi thì sẽ không sao."
Nghe vậy, trái tim Tô Hàng đang căng thẳng lập tức được thả lỏng hoàn toàn. Dù Tam Bảo hồi phục vẫn cần một quá trình. Nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua được cửa ải này rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận