Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1122: Khác thường tứ bảo

"Hả? Ngươi chắc chắn mình vừa không nói sai chứ?" Tô Hàng hỏi một tiếng.
Cố gắng học tập? Có lòng cầu tiến? Dùng mấy từ ngữ này để hình dung Ngũ Bảo thì có vẻ còn hợp, nhưng nói hai đứa con trai nhà mình thì... Mặc dù Đại Bảo và Tứ Bảo ngày thường thành tích luôn rất ổn định, nhưng hai đứa nó thì có liên quan gì đến mấy từ này đâu? !!
"Đương nhiên không nói sai, ngươi không biết đó thôi, vừa rồi chúng ta ăn cơm tối xong, sau đó Tiểu Trác..." Lâm Giai lắc đầu, sau đó sau khi nghe cô ấy giải thích, Tô Hàng mới hiểu đại khái sự tình. Nói đơn giản là, sau khi ăn cơm tối xong, Tứ Bảo vậy mà lần đầu tiên chủ động yêu cầu học tập, chuyện này quả thực là mặt trời mọc đằng tây sao. Không thể tin được!
Ngay cả Tô Hàng cũng không quá tin tưởng, nên hé mắt nhìn vào khe cửa, quả nhiên phát hiện Tứ Bảo vẫn đang đọc sách học. Lần này, tận mắt nhìn thấy rồi, Tô Hàng mới tin. Tứ Bảo có thể thay đổi lớn như vậy, đột nhiên như khai khiếu ấy, thảo nào Lâm Giai vui vẻ như thế.
"Nhưng mà, cũng đã muộn thế này rồi, ngày mai các con còn phải đi học, có nên để Tiểu Trác nghỉ ngơi trước không?" Ngay sau đó, Tô Hàng liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã chín rưỡi rồi. Các con ham học là chuyện tốt, nhưng cũng phải kết hợp nghỉ ngơi mới được, giờ này hơi muộn rồi.
"Hôm nay đặc cách cho Tiểu Trác ngủ muộn một chút đi, hôm nay con ham học thế kia, con đừng vào dội cho con gáo nước lạnh." Lâm Giai không đồng ý quan điểm của Tô Hàng, muốn cho Tứ Bảo hôm nay đặc cách ngủ muộn một chút.
"Vậy được rồi, nhưng sau này không được để Tiểu Trác ngủ muộn nữa." Nghe vậy, Tô Hàng biết không thể lay chuyển được Lâm Giai, đành bất đắc dĩ gật đầu.
"Yên tâm đi, có ta trông Tiểu Trác mà." Lần này Lâm Giai không nói thêm gì, mà lại nhìn Tứ Bảo qua khe cửa một lát mới rời đi.
Đêm đó, Tứ Bảo một mình ở trên bàn học miệt mài học đến gần 10 giờ mới đi ngủ.
Ngày thứ hai, buổi chiều Lâm Giai đón Tứ Bảo về nhà. "Mẹ ơi, con đi làm bài tập trước." Vừa bước vào nhà, Tứ Bảo đã nói với Lâm Giai, sau đó cắm đầu vào phòng mình.
"Haizz..." Lâm Giai hơi há hốc mồm muốn gọi Tứ Bảo lại, còn chưa kịp gọi thì Tứ Bảo đã chạy mất hút.
"Đứa nhỏ này, ít nhất cũng phải cất đồ đạc đã chứ, nghỉ ngơi chút rồi hẵng vào làm!" Lâm Giai bất đắc dĩ nói nhỏ một tiếng, trong lời nói xen lẫn mấy phần vui mừng. Vui mừng là vì, Tứ Bảo vẫn duy trì được thái độ học tập tích cực, không hề giảm đi theo thời gian. Nếu sau này cứ như vậy thì vấn đề bài tập của Tứ Bảo sẽ không khiến nàng phải đau đầu nữa.
Nếu đổi lại trước đây thì vấn đề bài tập của Tứ Bảo chắc chắn là thứ khiến nàng đau đầu nhất trong số các con. Bình thường thì không cần phải kéo đi, ăn cơm tối xong thì cơ bản Tứ Bảo sẽ không đụng vào bài tập, có khi nàng và Tô Hàng phải đốc thúc mãi mới được.
"Không phải chứ? Nhị ca hôm nay uống nhầm thuốc hả? Sao mà tích cực chủ động học hành thế?" "Ta cũng thấy vậy, mọi người nói xem Tiểu Trác có bị gì kích thích không?" "Ta cảm giác chắc mặt trời mọc đằng tây rồi..." Các anh chị thấy thế cũng không khỏi xôn xao, cảm thấy hôm nay Tứ Bảo quá khác thường. Nếu là Ngũ Bảo hoặc Tam Bảo mà tích cực học hành thì sẽ không ai thắc mắc gì. Nhưng nếu là Tứ Bảo thì cứ như người không thích ăn thịt bỗng một ngày lại bắt đầu ăn thịt vậy, thực sự khó tin.
"Mấy đứa nói gì đấy? Tiểu Trác thích học là chuyện tốt, có người á, ngày nào đó sẽ khai khiếu thôi, ta cấm các con không được đoán mò nữa, rồi làm mất đi sự tích cực của Tiểu Trác." Nghe thấy các con bàn tán, Lâm Giai vội vàng lên tiếng cắt ngang. Nhỡ Tứ Bảo nghe được mấy anh chị bàn tán, lỡ con nghĩ ngợi gì đó thì lại hỏng hết.
"Lão bà, sao vậy?" Đúng lúc này, Tô Hàng từ bên cạnh đi tới, tiến lên hỏi tình hình.
"Lão công, có phải tối qua anh nói Tứ Bảo chỉ nhất thời hăng hái không? Em cho anh biết là hôm nay ăn vả rồi nhé, a~" Lâm Giai nói xong, sau đó nhếch miệng về phía phòng ngủ của Tứ Bảo, vẻ mặt đắc ý.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Giai, cộng thêm những lời vừa răn dạy các con, không cần nhìn, Tô Hàng cũng biết Lâm Giai muốn nói gì. Dù vậy, Tô Hàng vẫn theo ý Lâm Giai, ghé mắt nhìn qua khe cửa.
"Thế nào, cuối cùng cũng có thể bớt chút lo lắng về chuyện học của Tứ Bảo rồi." Ngay sau đó, Lâm Giai lại vội vàng đi lên phía trước dò hỏi, trên mặt như sắp viết dòng chữ, "ngươi mau tán thành lời ta đi" vậy.
"Đúng thế, nếu như sau này con luôn như vậy thì sẽ bớt lo rất nhiều." Nghe vậy, Tô Hàng cũng cười khẽ một tiếng.
"Nhưng mà, hai ngày này chắc là con đã bị kích thích gì đó nên mới có sự thay đổi và khác thường lớn như vậy." Dừng một chút, Tô Hàng lại nói thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận