Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 576:: Ba ba mới sẽ không cho ngươi đâu!

Chương 576: Ba ba sẽ không cho ngươi đâu!
Đối mặt Triệu Phương truy vấn, Hoắc Vũ Đình vô tư nhún vai.
"Mặc dù ta cũng biết hy vọng là rất mong manh, nhưng mà biết đâu vạn nhất thì sao?"
"Triệu lão sư, cô xem này, Lâm lão sư còn gặp được rồi mà, ta nói không chừng cũng có thể gặp được thôi?"
Nói xong, nàng nháy mắt phải một cái.
Thấy vậy, Triệu Phương và Dương Văn Văn bất đắc dĩ bật cười.
Tô Hàng và Lâm Giai nghe vậy cũng cười lắc đầu.
Nhưng mà đám trẻ con kia nghe được thì khuôn mặt nhỏ trở nên căng thẳng.
Đại Bảo nhướng mày, nhanh chóng tiến lên một bước, chắn trước mặt Hoắc Vũ Đình.
Nó mở hai tay ra, tức giận nói rõ: "Không được! Ba ba mới không cho ngươi đâu!"
"Ơ?"
Đột nhiên nghe Đại Bảo tức giận quát, mọi người sững sờ.
Hoắc Vũ Đình đối diện với ánh mắt của nhóc con, nhất thời có chút bị hù dọa.
Nàng nhìn ra được, Đại Bảo thực sự tức giận.
Thấy Hoắc Vũ Đình không nói gì, Đại Bảo giận dữ dậm chân, tiếp tục lắc đầu nói: "Ba ba là của mụ mụ, dì không được tìm ba ba làm chồng!"
"Ba ba là ba ba của chúng ta, là chồng của mụ mụ, sẽ không cho dì đâu!"
"Hả..."
Ngơ ngác nhìn Đại Bảo, Hoắc Vũ Đình nghe có chút mơ hồ.
Mình khi nào muốn Tô Hàng làm chồng mình?
Oan uổng quá đi!
Ngay lúc nàng dở khóc dở cười thì mấy nhóc con khác cũng nhao nhao tiến lên, chen chúc nhau chắn giữa nàng và Tô Hàng, Lâm Giai.
Bộ dạng này, rõ ràng là muốn bảo vệ ba ba lại.
Mặc dù bọn chúng không tức giận hét lên như ca ca, nhưng vẻ mặt căng thẳng, rõ ràng không vui.
Không khí xung quanh nhất thời trở nên ngột ngạt.
Ngay cả Tô Hàng và Lâm Giai cũng hơi ngơ ngác.
Nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ, rất nhanh đã hiểu ý nghĩ của bọn trẻ.
Hai người vội vàng tiến lên một bước, đứng trước mặt mấy đứa nhỏ.
Tô Hàng nhướng mày, nghiêm túc nói: "Các con, không thể đối xử với dì Hoắc như vậy, thu tay về hết cho ba."
"Nhưng mà dì này muốn cướp ba ba đi..." Lục Bảo nhỏ giọng nhưng kiên định phản bác.
Nghe vậy, Lâm Giai bất đắc dĩ lắc đầu: "Ý của dì Hoắc vừa nãy không phải muốn cướp ba ba đi đâu."
"Dì Hoắc chỉ muốn tìm một người đàn ông ưu tú như ba làm chồng, chứ không phải là để ba làm chồng của dì."
"... "
Nghe vậy, mấy đứa nhỏ hoang mang nhìn mẹ.
Bọn chúng rõ ràng nghe dì Hoắc này và một dì khác nói chuyện ba ba làm chồng thế nào.
Chẳng lẽ là chúng hiểu sai?
"Mẹ, lời mẹ nói là thật sao?" Nhị Bảo mềm mại hỏi.
Nghe vậy, Lâm Giai cười gật đầu: "Đương nhiên là thật, ba ba mãi mãi là ba ba của các con, mãi mãi là chồng của mẹ, sẽ không thành chồng của người khác, cũng sẽ không thành ba ba của người khác."
"Không tin thì các con hỏi trực tiếp ba đi."
Lâm Giai nói xong, kéo tay Tô Hàng một cái.
Ánh mắt của mấy đứa nhỏ chuyển sang nhìn ba, mím chặt môi nhỏ.
Vài giây sau, Đại Bảo mới nghiêm túc hỏi: "Ba ba, lời mẹ nói là thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Tô Hàng dở khóc dở cười gật đầu.
Hắn cũng không hiểu tại sao mấy đứa nhỏ đột nhiên nghĩ ra ý này.
Mình trở thành chồng người khác, ba người khác ư?
Sao có thể chứ!
Vợ con đáng yêu như vậy, mình làm sao phải đi tìm những thứ không thoải mái chứ.
Nhất thời kích thích sao?
Như vậy cũng không bằng một gia đình ấm áp.
Lại một lần nữa tìm thấy chân ái sao?
Điều đó càng không thể.
Bởi vì những người mình yêu nhất đã ở bên cạnh mình rồi.
"Cho nên các con hiểu lầm dì Hoắc rồi." Cuối cùng, Tô Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Mấy đứa nhỏ khẽ giật mình, bối rối nhìn Hoắc Vũ Đình cũng đang bất đắc dĩ.
Lâm Giai nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của chúng, nói: "Nếu đã trách nhầm dì Hoắc thì các con phải làm sao?"
"... "
Nhìn mẹ một chút, ánh mắt của mấy đứa nhỏ giao nhau, lại nhìn sang Hoắc Vũ Đình.
Một giây sau, chúng đồng loạt cúi đầu.
"Dì Hoắc, xin lỗi, là chúng con sai..."
Mấy đứa nhỏ không hề do dự xin lỗi.
Thấy sự hiểu lầm được giải tỏa, Hoắc Vũ Đình cười gật đầu: "Ừ, dì tha lỗi cho các con!"
Vừa rồi mấy đứa nhỏ đột nhiên tức giận, nàng thực sự hơi sợ.
Dù sao sự việc diễn ra quá bất ngờ, nàng không hề chuẩn bị.
May mắn.
Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Ấn tượng của mình trong lòng mấy đứa nhỏ, cũng không bị hủy.
"Dì Hoắc, xin lỗi..."
Đại Bảo mím chặt môi nhỏ, lại nói xin lỗi một lần nữa, sau đó lấy ra quà đã mua trước đó, cẩn thận đưa tới trước mặt Hoắc Vũ Đình.
Nhìn thấy nhóc con đưa bánh kẹo qua, Hoắc Vũ Đình sững sờ, rồi sau đó cười nhận lấy: "Ừ, dì Hoắc tha thứ cho con nhé ~"
"Ừ..."
Có vẻ vẫn còn tự trách, Đại Bảo gật đầu, nhanh chóng trốn sau lưng cha mẹ.
Mấy đứa nhỏ khác cũng lần lượt đưa quà của mình lên, rồi ngượng ngùng trốn sang một bên.
Chuyện lần này cũng coi như một lời nhắc nhở cho bọn chúng.
Sau này nghe người khác nói gì, phải suy nghĩ cẩn thận ý của người khác, rồi mới đưa ra phản ứng tiếp theo.
"Nhưng mà cũng là lỗi của chúng ta, không nên đùa kiểu đó trước mặt bọn trẻ." Triệu Phương nhìn mấy đứa nhỏ, lắc đầu.
Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, chúng sẽ không suy nghĩ quá phức tạp như người lớn.
Nói những điều này trước mặt trẻ con quả thực không phù hợp.
"Ừm..."
Gật đầu, Hoắc Vũ Đình sau đó cũng xin lỗi mấy đứa nhỏ.
Hai bên lần lượt xin lỗi, rồi cùng nhau bật cười.
"Được rồi, hiểu lầm đã giải tỏa rồi."
Tô Hàng cười, nhìn Dương Văn Văn đang tỉa tóc, đổi chủ đề: "Dương lão sư, cô có thai sao?"
"A?"
Hơi sững sờ, Dương Văn Văn nở một nụ cười dịu dàng và ngượng ngùng.
Cô gật đầu, một tay khẽ vuốt bụng dưới: "Vâng, vừa được ba tháng."
"Trông cô rất ổn." Tô Hàng mỉm cười, đưa cho Dương Văn Văn một châm an thần.
Tuy sắc mặt của Dương Văn Văn hơi kém, nhưng trạng thái tổng thể không tệ.
Sắc mặt kém chắc cũng là do nghén và thiếu ngủ.
"Cô nên chú ý nghỉ ngơi, bổ sung thêm chất sắt."
Lại căn dặn Dương Văn Văn thêm một câu, Tô Hàng không nói gì nữa.
Dù sao qua vẻ ngoài, hắn cũng không nhìn ra được gì nhiều.
Về những vấn đề khác, đối phương chắc chắn sẽ đến bệnh viện để kiểm tra.
Mấy đứa nhỏ biết trong bụng Dương Văn Văn có em bé, ánh mắt đều tập trung vào bụng của Dương Văn Văn.
Đối với em bé còn trong bụng, bọn chúng luôn tò mò.
Vì ba ba nói, trước đây bọn chúng cũng ở trong bụng của mẹ.
Nên bọn chúng rất muốn biết, khi ở trong bụng mẹ thì bọn chúng trông như thế nào.
Là đang ngủ? Hay là đang ăn đồ ăn?
Có đỏ hỏn như những đứa bé vừa sinh ra không? Hay là trông không khác gì bây giờ?
Lục Bảo ngón tay quấn quýt vào nhau, xoắn xuýt một hồi lâu, vẫn không nhịn được tiến lên một bước nhỏ.
Đi đến trước mặt Dương Văn Văn, nó ngẩng đầu, đôi mắt hạnh lộ ra ánh sáng hi vọng.
Thấy vậy, Dương Văn Văn ngẩn ra, rồi ôn nhu cười với nó.
Để ý nụ cười của Dương Văn Văn, chân của Lục Bảo hơi căng thẳng đi đi lại lại, rồi do dự mấy giây, mới rụt rè nói: "Dì Dương, Tiểu Nhiên có thể sờ em bé còn chưa sinh ra được không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận