Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1119: Quân tử động khẩu không động thủ

Chương 1119: Quân tử động khẩu không động thủ. "Không, ta không muốn rời xa Tô Ngữ, đây là tự do của ta, Tô Ngữ cũng không nói gì mà!" Dù trong lòng có chút chột dạ, Trương Thốc Xúc vẫn kiên trì nói. "Được thôi, vậy như thế này thì dễ rồi, chúng ta ra ngoài đánh một trận, ngươi thắng thì ta không quản, nhưng nếu ngươi thua thì phải cách xa đại tỷ của ta ra." Tứ Bảo vừa nói vừa giữ chặt Trương Thốc Xúc, có vẻ như sắp sửa đánh nhau đến nơi. "Đương nhiên, nếu như ngươi thua mà còn dám lén lút đến gần đại tỷ của ta, ta gặp ngươi một lần sẽ đánh ngươi một lần." Tứ Bảo ngập ngừng, có vẻ như cảm thấy lời uy hiếp vừa rồi chưa đủ, rồi lại bổ sung thêm một câu. "Không, ta không đánh nhau." Trương Thốc Xúc một cái thoát khỏi Tứ Bảo đang kéo, cái thằng nhóc miệng còn hơi sữa kia mới thèm đánh nhau với Tứ Bảo. "Khó đấy, dù sao trong hai việc này ngươi nhất định phải chọn một cái, không có lựa chọn thứ ba đâu." Tứ Bảo vừa lắc đầu vừa chặn Trương Thốc Xúc lại, sợ hắn lát nữa sẽ chạy trốn. "Tô Trác, ngươi có thể ngày nào cũng đừng hở tí là lại nghĩ đánh nhau này nọ được không, chẳng lẽ ngươi chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề sao?" Đúng lúc này, Trương Thốc Xúc bỗng nảy ra ý hay, liền lên tiếng, khí thế cũng lập tức tăng thêm mấy phần. "Không thì sao? Đơn giản trực tiếp, không cần phức tạp làm gì." Tứ Bảo lườm một cái, nhưng cái dáng vẻ muốn đánh nhau kia, cũng không còn kịch liệt như lúc nãy. "Có câu nói rất hay, quân tử động khẩu không động thủ, ngươi đây là thuần túy ỷ vào thân thể khỏe mạnh, sau đó ức hiếp người, chúng ta như vậy là không công bằng." Trương Thốc Xúc suy nghĩ một chút rồi bày tỏ, Tứ Bảo đã dần dần rơi vào cái bẫy trong lời nói của hắn. Dù sao đánh nhau với Tứ Bảo là không thể, hắn cũng không thích bị đánh. "Không công bằng? Được, vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, ngươi muốn so cái gì thì cứ nói ra." Tứ Bảo nhíu mày, học theo cái bộ dạng lưu manh đường phố mà hắn thường thấy trên TV, có vài phần côn đồ. "Đánh nhau với ngươi thì chắc chắn ta thiệt rồi, hay là thế này đi, cả hai chúng ta học cũng không khác biệt nhau lắm, chúng ta thử so văn thế nào, so xem lần kiểm tra giữa tháng này ai có thành tích tốt hơn?" Trương Thốc Xúc chủ động đề nghị. Tuy rằng có ý định gài bẫy Tứ Bảo, nhưng hắn có một câu nói đúng, đó là thành tích học tập của hai người, bình thường đều không chênh lệch nhau quá nhiều, cơ bản là đứng ở cùng một điểm xuất phát. Nếu như so về thành tích, thì cũng coi như tương đối công bằng. "Ừm..." Tứ Bảo trầm mặc, cũng không vội trả lời. Một mặt hắn cảm thấy Trương Thốc Xúc nói có vẻ đúng, dường như rất có lý, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. "Sao hả? Ngươi có dám không?" Thế nhưng, Trương Thốc Xúc không hề cho Tứ Bảo thời gian suy nghĩ, lại tiếp tục khích tướng. Lần này thì Tứ Bảo không chịu nổi. "Có cái gì mà không dám? Ai không dám thì là đồ hèn nhát, so thì so, lần kiểm tra giữa tháng này, nếu thành tích của ta tốt hơn ngươi, thì ngươi phải cách xa đại tỷ của ta ra." Nghe xong lời khiêu khích của Trương Thốc Xúc, Tứ Bảo không kịp nghĩ ngợi mà trả lời ngay. Dù sao thì thành tích của cả hai bây giờ cũng không chênh nhau là mấy, chỉ cần hắn cố gắng một chút, thì cũng không tin là không vượt qua được Trương Thốc Xúc. "Tốt, một lời đã định!" "Một lời đã định..." Cứ như vậy, Trương Thốc Xúc và Tứ Bảo, bí mật giao ước chuyện này. Buổi tối, trên bàn ăn. Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú, bày đầy cả bàn không xuể, thậm chí còn kê thêm mấy bàn đồ ăn phụ nữa. "Oa, mẹ ơi, hôm nay đồ ăn nhiều quá trời!" Đại Bảo dẫn đầu lần theo mùi thơm của thức ăn, từ trong phòng chạy ra, chỉ nhìn những món ăn này thôi đã thấy bụng sôi ùng ục. "Mẹ cảnh cáo con, có khách thì phải lễ phép một chút, đừng có lộn xộn, hôm nay những món này đều là tâm huyết của ông Hoắc Bá Đặc, nên để ông nếm thử trước." Thấy Đại Bảo kích động như vậy, Lâm Giai vội vàng gõ vào mu bàn tay của cậu, rồi dặn dò. "A, con biết rồi." Nghe vậy, Đại Bảo bĩu môi, sau đó đáp lời. Còn có cái gì khó hơn cái cảnh đang đói meo mà lại phải nhìn đống đồ ăn ngon mắt ngay trước mặt nhưng lại không được ăn, không được đụng vào chứ, chẳng phải quá hành hạ người khác sao?!! Sớm biết thế thì hắn đã cứ nằm trên giường ngủ nướng cho rồi, bây giờ nhìn mà nước miếng muốn chảy xuống. Bất quá, Đại Bảo vẫn còn tương đối hiểu chuyện, sau khi Lâm Giai dặn dò, mặc dù có chút thèm thuồng, nhưng vẫn nhịn được. Dù sao một lát nữa là được ăn thôi. "Ha ha ha... Lâm phu nhân, không sao đâu, không cần để ý đến ta, đồ ăn nhiều thế này mà, cứ để cho bọn trẻ cùng nhau ăn đi." Vừa đúng lúc này, Hoắc Bá Đặc tháo tạp dề từ nhà bếp bước ra, sau đó lên tiếng. Tiếp theo đó là Tô Hàng và Cung Thiếu Đình, họ bưng nốt hai món ăn cuối cùng từ trong bếp ra. Còn những đứa trẻ khác, ai cần ai phải gọi nữa, không cần Lâm Giai nhắc, từng đứa đều đã chạy theo mùi thơm mà ra hết rồi. "Đây là món gì vậy? Thịt kho tàu à?" "Cái này làm bằng gì vậy? Hình như có cả tôm bóc vỏ.""Ta chỉ quan tâm là đã được ăn cơm chưa đây..." Cả bọn chúng liên tiếp đi ra từ trong phòng, đứa nào đứa nấy cũng đều trầm trồ khen ngợi bữa tối phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận