Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 671: Mới mua bán lớn

Chương 671: Mối mua bán lớn mới.
Sau khi trải qua màn "Khinh công" của Tô Hàng, những buổi huấn luyện sau đó, dù có mệt mỏi đến đâu, ba người Triệu Minh Kiệt cũng không hề nghĩ đến việc bỏ cuộc, ngược lại họ càng luyện tập hăng say hơn.
Đại Bảo và Tứ Bảo trong khoảng thời gian này cũng không hề lơ là. Hai nhóc lo lắng ba mệt nhọc, sau khi học được phương pháp từ ba, liền bắt đầu tiếp nhận việc hỗ trợ ba hướng dẫn ba bạn học tập luyện.
Mãi cho đến một ngày trước ngày quốc tế thiếu nhi, tiết mục của nhóm đã được tập luyện đâu vào đấy. Cuối cùng, dưới sự nhắc nhở của Tô Hàng, mấy nhóc quyết định sẽ nghỉ ngơi thật tốt một ngày trước ngày quốc tế thiếu nhi.
Nhân lúc thời gian nghỉ ngơi, Tô Hàng và Lâm Giai dẫn bọn nhỏ ra ngoài mua một đống đồ ăn vặt cho ngày quốc tế thiếu nhi và cả ngày thường.
Đến tối về nhà, bọn nhỏ tỉ mỉ phân chia đồ ăn vặt, sau đó cất vào trong túi sách.
...
Hôm sau trời vừa sáng, Tô Hàng sớm đưa bọn nhỏ đến trường tham gia hoạt động sáu một, sau đó anh đi đến nhà Trịnh Quốc Đào.
Vì ngày hôm qua Trịnh Quốc Đào đột nhiên liên hệ anh, nói là có một chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Khi Tô Hàng đến, Trịnh Quốc Đào đang cùng một người đàn ông xa lạ trò chuyện.
Người đàn ông trông khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục màu xám phẳng phiu, dáng vẻ cẩn trọng tỉ mỉ.
Thấy Tô Hàng đến, Trịnh Quốc Đào vội vàng đứng dậy đón tiếp.
Nhìn về phía người đàn ông xa lạ kia, Tô Hàng cũng không hỏi nhiều.
Trịnh Quốc Đào cười ha ha, bắt đầu chủ động giới thiệu hai người với nhau.
"Tô tiên sinh, vị này là Dịch tổng của công ty hữu hạn Xương Vũ."
"Dịch tổng, đây là Tô Hàng, Tô tiên sinh."
"Tô tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh."
Dịch Thắng Hoa mỉm cười, đưa tay về phía Tô Hàng.
Thấy vậy, Tô Hàng bắt tay với hắn: "Dịch tổng khách khí."
"Không, không, không dám."
Trên mặt Dịch Thắng Hoa tràn đầy nụ cười, thái độ rất khách khí.
Tô Hàng cũng không nói thêm gì, nhìn về phía Trịnh Quốc Đào hỏi: "Tìm tôi là có chuyện gì muốn thương lượng?"
"Tô tiên sinh, mời ngồi xuống nói chuyện."
Trịnh Quốc Đào dẫn Tô Hàng ngồi xuống, rót cho anh một tách trà, sau đó hắng giọng nói: "Thực ra hôm nay tìm cậu có chuyện, không phải là tôi, là Dịch tổng."
"Hả?"
Quay đầu nhìn về phía Dịch Thắng Hoa, Tô Hàng hơi nhíu mày.
Người này tìm mình? Là có chuyện gì?
Trong lòng Tô Hàng suy đoán, nhìn từ trên xuống dưới Dịch Thắng Hoa.
Đối diện với ánh mắt quan sát của Tô Hàng, Dịch Thắng Hoa vội vàng lộ ra vẻ tươi cười, thái độ hữu hảo nói: "Tô tiên sinh, thật ra tôi muốn mời ngài giúp tôi điêu khắc một vật."
"Thứ gì?" Tô Hàng bình tĩnh hỏi.
Khẽ hắng giọng, Dịch Thắng Hoa đặt chiếc rương đang để dưới đất lên trên bàn, sau đó nhập mật mã mở ra.
Vật trong rương hiện ra.
Đó là một khối ngọc thạch màu trắng, to khoảng hai nắm tay đàn ông.
Chất lượng không tệ, giá trị cũng không ít.
Nhưng những năm này, loại ngọc thạch này Tô Hàng đã thấy không ít.
Cho nên khi nhìn thấy, trên mặt anh cũng không có biểu lộ gì nhiều.
Biết Tô Hàng kiến thức rộng, Dịch Thắng Hoa mỉm cười, yên tâm đẩy khối ngọc thạch đến trước mặt Tô Hàng, rồi nói: "Tô tiên sinh, tôi muốn mời ngài dùng khối ngọc thạch này, giúp tôi điêu khắc một bảo vật gia truyền."
"Hả?"
Tô Hàng nhướng mày, nói: "Điêu khắc thì có thể, ba năm sau anh mới có thể nhận được."
Trong hai năm này, những đồ vật anh muốn điêu khắc đã được lên kế hoạch, sẽ không tùy tiện phá vỡ dự định ban đầu của mình.
Còn Dịch Thắng Hoa muốn điêu khắc cái gì, anh căn bản không quan tâm.
Vì không có thứ gì mà anh không thể điêu khắc ra được.
"Ba năm à..."
Dịch Thắng Hoa nghe đến thời gian này, có chút do dự.
Ba năm, hơi lâu nhỉ.
Nhưng người này là Tô Hàng, điêu khắc gia hiện giờ nổi danh như cồn.
Đồ vật do anh điêu khắc ra, chưa từng thất bại lần nào.
Ba năm thì ba năm vậy!
Dù sao mình cũng đã quyết định dùng khối ngọc này làm bảo vật gia truyền, còn quan tâm đến ba năm đó làm gì?
"Tôi có thể chờ!"
Dịch Thắng Hoa suy nghĩ một chút, liền thống khoái đồng ý.
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu, không hề nhắc đến giá cả, cũng không nhận khối ngọc thạch vào tay.
Ngay khi Dịch Thắng Hoa còn chưa biết nên làm gì tiếp theo, Tô Hàng mới bình tĩnh nói: "Dịch tổng có thể cho tôi xin phương thức liên lạc, đến lúc nào tôi hoàn thành công việc trên tay, có thể giúp anh điêu khắc, tôi sẽ liên hệ với anh."
"Đến lúc đó, anh lại đem ngọc đến cho tôi, chúng ta sẽ bàn lại giá cả."
Giá cả sẽ thay đổi theo từng thời điểm.
Cho nên mỗi lần điêu khắc, Tô Hàng đều sẽ trao đổi giá cả với đối phương vào lúc bắt đầu công việc.
"Được."
Dịch Thắng Hoa đồng ý, vội vàng nói số điện thoại của mình cho Tô Hàng.
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, Dịch Thắng Hoa lại mời Tô Hàng đi ăn cơm trưa.
Trịnh Quốc Đào xem như người trung gian, cũng đi cùng.
Bữa cơm trưa, vừa trò chuyện vừa ăn, kéo dài tận ba tiếng.
Vốn dĩ Dịch Thắng Hoa còn muốn kéo Tô Hàng nán lại lâu hơn.
Nhưng giữa chừng, Tô Hàng nhận được tin nhắn của giáo viên ở trường gửi tới nhóm phụ huynh, báo rằng hoạt động ngày quốc tế thiếu nhi sắp kết thúc.
Biết bọn nhỏ sắp tan học, Tô Hàng cũng không nấn ná thêm.
"Tôi phải đi đón con, hôm nay đành đi trước."
Sau khi chào Trịnh Quốc Đào và Dịch Thắng Hoa, Tô Hàng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thấy thế, Dịch Thắng Hoa vội vàng đứng dậy theo, cười nhạt nói: "Tô tiên sinh, sau khi đón con xong, hay là buổi tối chúng ta gặp mặt?"
"Không được, tôi còn phải kèm bọn nó làm bài tập." Tô Hàng lắc đầu.
Bọn nhỏ chẳng mấy chốc sẽ đón kỳ thi cuối kỳ lần hai.
Đặc biệt Tam Bảo và Lục Bảo không được tự tin lắm về thành tích của mình.
Cho nên trong khoảng thời gian này, ngày nào anh cũng sẽ dành thời gian kèm lũ nhóc học bài.
"Vậy sao..."
Dịch Thắng Hoa nghe thấy câu này, rõ ràng có chút kinh ngạc.
Vì hắn không nghĩ tới, Tô Hàng lại là một người cha có trách nhiệm như vậy.
Nhận ra sự kinh ngạc của hắn, Trịnh Quốc Đào cười cười, nói: "Tô tiên sinh là vì muốn có thêm nhiều thời gian ở bên con cái, cho nên mới quyết định một năm chỉ điêu khắc một tác phẩm đấy."
"Thì ra là thế." Dịch Thắng Hoa nghe vậy, cười gật đầu.
Mặc dù hắn biết nguyên nhân chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ Trịnh Quốc Đào đã nói thế rồi, hắn cũng không thể buột miệng nói một câu là không tin.
Như vậy quá ngu ngốc.
"Nếu vậy, vậy tôi không giữ ngài nữa, Tô tiên sinh."
Dịch Thắng Hoa mỉm cười, khách khí nói: "Có cần tôi đưa ngài đi không?"
"Không cần, tự tôi lái xe đi là được."
Tô Hàng nói xong, lấy chìa khóa xe.
Thấy thế, Dịch Thắng Hoa cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi trên bàn rượu, Tô Hàng thế nào cũng không uống rượu.
Hóa ra là vì phải lái xe đi đón con.
"Vậy Tô tiên sinh, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại lần sau."
Biết hôm nay không có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Tô Hàng, Dịch Thắng Hoa cũng không gượng ép.
Đứng dậy khách khí tiễn Tô Hàng rời đi, nhìn theo chiếc xe của anh đi xa, hắn mới cùng Trịnh Quốc Đào trở về khách sạn.
Liếc nhìn thời gian, xác định bọn nhỏ vẫn chưa tan học, Tô Hàng cũng tăng tốc hết mức, hướng về phía trường tiểu học Kim Duyệt mà chạy đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận