Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1051: Bây giờ tỷ tỷ ta không phải độc thân cẩu

Tô Hàng cùng Lâm Giai cùng nhìn Lâm Hiểu Nhã, đúng là Lâm Hiểu Nhã nói những lời này là thật. Một đại gia đình cộng lại tổng cộng tám người, nếu mà tự nấu ăn thì không sao, hễ ra ngoài ăn thì dù có giàu có đến mấy cũng bị ăn nghèo. Dù sao mỗi lần đi ăn, bọn họ đều tiêu xài siêu cấp hoang phí.
"Được rồi, ngươi cũng không cần phải dài dòng với ta, nói thẳng mục đích ngươi tới đây là làm gì?" Lâm Giai có lẽ rất hiểu rõ bạn thân của mình, phía trước gọi lâu như vậy, Lâm Giai cũng không muốn tới, bây giờ lần này không có chào hỏi, tự mình liền đến gõ cửa, trong lòng nhất định là có chút chuyện.
Sắc mặt Lâm Hiểu Nhã lập tức trở nên kỳ quái, nàng liếc mắt nhìn Tô Hàng, ý tứ kia hết sức rõ ràng. Tô Hàng bọn họ đang ở bên cạnh, những chủ đề nhỏ giữa các bạn thân sao có thể cứ vậy mà nói ra miệng, huống chi trước mặt còn có một đám con nít.
Khi tiếp xúc được ánh mắt của bạn thân, Lâm Giai đã hiểu ra vấn đề. "Các con mau ăn đi, ăn xong ba ba dẫn các con đi dạo." Tô Hàng liếc nhìn Lâm Giai, lập tức nhìn sang những đứa con của mình.
"Không muốn, con muốn ở nhà ngủ!" Tam Bảo điên cuồng lắc đầu. Nó buồn ngủ gần chết rồi, nào còn tâm tư muốn đi dạo cùng Tô Hàng.
"Con cũng vậy, con muốn ở nhà ngủ, không đi ra ngoài chơi đâu." Mấy đứa con cũng theo đó lắc đầu. Từ khi trở về, bọn chúng đã rất buồn ngủ, hơn nữa còn bị ép đi học, bây giờ đối với bọn chúng mà nói thì có chút quá mệt mỏi.
Thấy mấy đứa bé đều kiên quyết lắc đầu như vậy, Tô Hàng quay sang nhìn Lâm Giai. Không phải hắn không giúp, mà là mấy đứa con thật sự quá mệt muốn ở nhà nghỉ ngơi. Tình hình hiện tại chỉ có thể để Lâm Giai mang theo bạn thân của mình đi ra ngoài.
Lâm Hiểu Nhã nhìn thấy một đại gia đình này, một câu cũng nói không nên lời, tình huống này cũng chỉ có thể ăn xong rồi nàng cùng Lâm Giai đi dạo, để Tô Hàng ở nhà trông các con.
Lục Bảo lúc này, dường như đã nhìn thấu Lâm Giai các nàng muốn nói điều gì? Ánh mắt của con bé vô cùng mập mờ. Ánh mắt Lâm Hiểu Nhã vừa chạm phải Lục Bảo, mặt đột nhiên đỏ bừng, cô bé này sao có cảm giác biết tất cả mọi chuyện.
"Được rồi, ăn xong, chúng ta ra ngoài đi." Lâm Giai cũng không muốn để các con mình tiếp xúc quá sớm với một số chuyện của người lớn.
"Đi thôi, đi thôi, đi nhanh đi." Lâm Hiểu Nhã sớm đã nhịn không được ánh mắt của đám trẻ, bây giờ nghe thấy vậy, thần sắc cũng nhịn không được trở nên phấn khích. Vẫn là ra ngoài một mình với bạn thân nói chuyện thì tốt hơn.
"Vậy ngươi ở nhà chăm sóc các con thật tốt, ta đi ra ngoài một chút, các bé phải ngoan nha." Lâm Giai vẫn có chút không yên tâm, để bọn nhỏ ở nhà cùng Tô Hàng. Lúc đi còn không nhịn được dặn dò một câu. Bất quá hai ngày nay bọn nhỏ đều có chút mệt mỏi, chắc cũng không làm ra chuyện gì quá đáng đâu.
"Được được, mau đi đi, nhìn ngươi bây giờ cứ như bà già vậy!" Lâm Hiểu Nhã lôi kéo bạn thân của mình, bây giờ đã không thể chờ đợi muốn ra ngoài rồi. Dù sao chuyện này nàng đã đè nén trong lòng rất lâu rồi, rất muốn cùng Lâm Giai trao đổi một chút.
"Gì mà bà già, đây là cảm giác của gia đình, ngươi cái đồ cẩu độc thân thì sao hiểu được." Lâm Giai lập tức không phục, lớn tiếng phản bác.
"Cái gì mà cẩu độc thân, ta mới không phải!" Trong lòng Lâm Hiểu Nhã tràn đầy sự không phục, quay đầu nhìn sang bạn thân, ánh mắt nhìn thẳng.
"Ôi ôi ôi, không phải cẩu độc thân, xem ra ai đó thoát ế nha." Lâm Giai nhìn sang, ánh mắt lập tức mập mờ. Bạn thân của mình thoát ế, với tư cách là bạn thân, trong lòng thực sự rất chúc phúc.
"Ta tới chính là muốn nói cho ngươi tin này, tỷ tỷ ta không phải cẩu độc thân, cho nên về sau khi nói chuyện với ta, nhớ chú ý một chút." Ngẩng đầu kiêu ngạo, Lâm Hiểu Nhã tràn đầy vẻ tự hào. Làm một cẩu độc thân, cuối cùng nàng cũng đã thoát ế. Thật sự quá giỏi đi.
Lâm Giai cảm thấy vô cùng cao hứng cho bạn thân của mình, hai người ở dưới lầu phấn khích cùng nhau nói chuyện này. Mà ở trong nhà, Tô Hàng rửa mặt xong cho mấy đứa nhỏ, rồi đưa bọn nhỏ đi ngủ.
Thực ra hắn còn rất nhiều công việc quan trọng cần làm, nhưng mà hai ngày này cuộc thi của Tứ Bảo cũng vô cùng quan trọng, là một người cha, Tô Hàng tự nhiên cảm thấy con cái của mình vô cùng quan trọng. Bây giờ, đợi bọn nhỏ ngủ xong, Tô Hàng mới mở cửa phòng làm việc của mình, bắt đầu nghiêm túc đi thiết kế bản thảo.
Thiết kế là điêu khắc linh hồn, hắn là bậc thầy điêu khắc, đồng thời cũng là bậc thầy thiết kế. Năng lực làm việc của hắn tự nhiên vô cùng mạnh mẽ. Nghiêm túc cẩn thận nhìn vật liệu trước mặt, Tô Hàng tay phải vung bút, nhanh chóng phác thảo trên giấy những gì mình đã thiết lập và tính toán.
Trong đầu hắn đã có hình dáng sơ bộ, bây giờ đối diện với bản thiết kế, thực ra rất nhanh là có thể giải quyết. Nhìn bản thiết kế kia, trên mặt Tô Hàng toàn là vẻ đắc ý. Dù đã mấy ngày không làm việc, nhưng tốc độ của hắn vẫn như trước đây, hoàn toàn không thay đổi.
"Bảo đao chưa hề cùn a!" Tô Hàng cảm khái một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận