Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 969: Có chút hối hận

"Ngươi cứ nghĩ như vậy đi, mấy đứa nhỏ cỡ Tiểu Thần nhà khác đều có thể tự mình đến trường và về nhà, lẽ nào Tiểu Thần lại kém hơn chúng nó sao? Thằng bé cũng đâu có lạc đường!" Tô Hàng dừng tay đang thái rau, quay sang nói với Lâm Giai. "Nhưng mà có lẽ..." Lâm Giai vẫn muốn cãi lại, nhưng bị Tô Hàng giơ tay cắt ngang. "Cứ yên tâm đi, trước kia ta hay đưa đón bọn trẻ là vì nhà mình ở xa trường, chứ giờ đã chuyển đến nhà mới, gần trường bọn nhỏ rồi, để thằng bé đạp xe không sao đâu!" Tô Hàng liền đó khuyên nhủ, hắn cho rằng dù Đại Bảo chỉ nhất thời hứng lên, bọn họ cũng không nên cản trở sự trưởng thành của con. "Thế...thôi được." Lâm Giai còn do dự một lúc rồi cuối cùng cũng bị Tô Hàng thuyết phục. Nhưng Tô Hàng vẫn thấy trong lòng Lâm Giai có chút lo lắng, sợ xảy ra chuyện. "Như Tiểu Thần nói đó, nó không muốn là một thằng mụ bảo nam, ta cũng không thể cứ mãi bảo bọc nó được." Tô Hàng an ủi Lâm Giai rồi nói với nàng về đạo lý lớn. "Nếu không an tâm thì để ta mua xe cho Tiểu Thần, hai ngày nay em cứ đưa đón con, anh sẽ lén đi theo Tiểu Thần trên đường đi học về, được không?" Sau một hồi ngẫm nghĩ, Tô Hàng lại đưa ra một giải pháp dung hòa. "Được thôi, anh nói đó, cấm có mà lười đấy!" Nghe xong, Lâm Giai mới yên lòng, bật cười và ngầm chấp nhận cách Tô Hàng đưa ra. Sau khi ăn tối xong, Tô Hàng đến phòng Đại Bảo. "Sao thế? Mặt mày còn ỉu xìu thế kia?" Tô Hàng tiến đến bên cạnh Đại Bảo rồi nhẹ giọng hỏi han. "..." Đại Bảo không nói gì, rõ là vẫn còn buồn. "Chuyện hôm nay mẹ con đã nói với anh cả rồi, mẹ không cho con mua xe đạp cũng là vì lo cho con thôi, biết chưa?" Tô Hàng không vội hùa theo, đồng ý ngay chuyện mua xe đạp, mà ngược lại lên tiếng giảng giải. "Vâng, con biết, nhưng con không muốn để Vương Hiểu Đông tiếp tục cười con..." Đại Bảo đáp lại, nhưng chỉ là lầm bầm trong miệng, giọng vẫn còn rất nhỏ. "Ừ, anh hiểu, Tiểu Thần nhà mình là một thằng lớn rồi, vậy anh hỏi con nhé, con thật sự thích đạp xe à?" Tô Hàng gật đầu rồi lại hỏi thêm. "Thích thì thích, nhưng mà con không biết đạp, mà thấy các bạn ai cũng đạp xe, con cũng muốn học." Đại Bảo thành thật trả lời, dần ngẩng đầu lên, nội tâm lay động vì những lời Tô Hàng vừa nói. "Ra thế, nếu ba mua xe đạp cho con, con đừng đạp được vài hôm rồi vứt xó nhé!" Cuối cùng Tô Hàng cũng nói đến điểm mấu chốt, mắt Đại Bảo liền mở lớn. "Ba, ý ba là..." Đại Bảo phản ứng nhanh lắm, nói được nửa câu thì Tô Hàng liền gật đầu khẳng định ý đoán của thằng bé. "Ba mới thương lượng với mẹ rồi, tính là sẽ mua xe đạp cho con, nhưng mà con phải đạp thuần thục đã rồi mới được đạp ra đường đấy!" Ngay sau đó, Tô Hàng liền chốt luôn chuyện này với Đại Bảo, cậu bé lập tức mừng rỡ. "Ba ơi con yêu ba! Ba tuyệt nhất!" Ngay sau đó Đại Bảo nhào lên, ôm cổ Tô Hàng hét lớn, cuối cùng nó cũng sắp có chiếc xe đạp cho riêng mình rồi. "Được rồi, tối nay đừng vui quá mà không ngủ được, đợi cuối tuần ba dẫn đi mua xe, giờ thì đi ngủ đi, mai còn phải đi học!" Tô Hàng dặn dò rồi mới bước ra khỏi phòng Đại Bảo. Khi Tô Hàng đã đi xa rồi, vẫn có thể nghe tiếng hoan hô mơ hồ phát ra từ phòng Đại Bảo, làm anh không khỏi cười khổ. Ngày hôm đó, Đại Bảo đã phải hết sức kìm nén mới đến được cuối tuần. Cộc cộc cộc... "Ba ơi! Ba ơi! Ba đã bảo sẽ dẫn con đi mua xe đạp mà!" Sáng sớm, khi Tô Hàng vẫn còn chưa ra khỏi g·i·ư·ờ·n·g, Đại Bảo đã chạy đến gõ cửa phòng. "Có khi mình không nên hứa mua xe đạp cho thằng nhóc này." Tô Hàng tỏ vẻ bất lực, mắt còn đang ngái ngủ, giờ thì anh hơi hối h·ậ·n rồi. "Anh đã hứa với Tiểu Thần rồi thì anh tự giải quyết đi, mau chóng dỗ cho nó đừng ồn nữa, tôi ngủ tiếp, đi nhanh lên!" Thế là, Lâm Giai chẳng cần biết gì mà đạp Tô Hàng một phát xuống g·i·ư·ờ·n·g, giấc ngủ đẹp của nàng vẫn chưa đủ đây này. "Giờ mới mấy giờ hả? Mấy tiệm xe đạp còn chưa mở cửa đâu? Chúng ta ăn sáng xong rồi đi xem!" Tô Hàng ra ngoài cửa giải thích với Đại Bảo, biết thế không nên nói sớm tin này với nó. Vất vả dỗ dành Đại Bảo xong, Tô Hàng cũng không muốn ngủ nữa, sau khi ăn sáng, hai ba con lập tức chạy đến một cửa hàng xe đạp gần đó. Còn mấy đứa nhỏ khác không mấy hứng thú với xe đạp, nên cũng không theo chân hai ba con. "Oa, nhiều xe đạp đẹp quá... Ơ? Cái kia hình như là mẫu xe của Vương Hiểu Đông... Ba ơi, ba mau lại xem này, chiếc xe này to quá trời..." Vừa vào cửa hàng, mắt Đại Bảo liền bị vô vàn loại xe đạp ở đây hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận