Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 656: Cái này khối băng, hương vị cũng không tệ a?

Chương 656: Cái này khối băng, hương vị cũng không tệ a?
Lấy lại tinh thần, Vu Hiểu Duyệt lập tức lao ra khách sạn, muốn xem có thể đuổi kịp Tô Hàng và cả nhà không.
Nhưng khi nàng đi ra thì xe taxi đã sớm không thấy bóng dáng.
Nhìn con phố trống rỗng, Vu Hiểu Duyệt tự trách thở dài một hơi.
"Sao vậy?"
La Hạo Bác thấy nàng gấp gáp vậy liền vội vàng đuổi theo ra.
Quay đầu nhìn chồng mình, Vu Hiểu Duyệt mếu máo nói: "Em quên hỏi Tô Hàng và Lâm Giai phương thức liên lạc rồi, anh có không?"
"Ờ..."
Nghe vậy, La Hạo Bác trầm mặc lắc đầu.
Sau khi Vu Hiểu Duyệt nhắc nhở, hắn cũng nhận ra sự tình nghiêm trọng.
Mình và vợ đã hứa với con gái, về Ma Đô sẽ đưa nó đi chơi cùng Tô Thần.
Nhưng bây giờ phương thức liên lạc cũng không có, người ở Ma Đô thì đông như vậy, làm sao chơi cùng nhau được.
"Vậy phải làm sao bây giờ đây..."
Vu Hiểu Duyệt nhìn con gái đang ngơ ngác nhìn mình trong quán trọ, trong lòng nhất thời tràn đầy áy náy.
Đã hứa với con mà lại không làm được.
Đối với một người làm mẹ như nàng, thật sự là quá thất trách.
"Trước tiên nói chuyện này với Tư Ngữ đã." La Hạo Bác nói xong liền dẫn Vu Hiểu Duyệt trở lại khách sạn.
Lúc này cả hai đều không mặc áo lông.
Đứng ngoài có một hai phút, toàn thân trên dưới đã lạnh cóng.
Cảm nhận được hơi ấm trong cửa hàng, hai người run lập cập, sau đó bất đắc dĩ nhìn con gái còn đang ngơ ngác.
Vu Hiểu Duyệt mặt ỉu xìu, lòng đầy áy náy bước lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của con.
"Tư Ngữ à, mẹ có lỗi với con!"
"?"
Nghiêng đầu nhìn mẹ vừa mở miệng liền nhận lỗi, trong mắt La Tư Ngữ hiện lên hai dấu chấm hỏi lớn.
Cô bé sau đó đưa bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng sờ lên trán mẹ, quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ không khỏe chỗ nào ạ?"
"Ờ... không có." Vu Hiểu Duyệt dở khóc dở cười lắc đầu.
Nàng và chồng liếc nhìn nhau một cái, sau đó mới cẩn thận từng chút mở miệng: "Ba và mẹ quên hỏi chú Tô với dì Lâm phương thức liên lạc..."
"Ừm?"
Chớp mắt một cái, La Tư Ngữ vẫn mặt đầy không hiểu.
Thấy vậy, La Hạo Bác dứt khoát nói thẳng: "Ý của mẹ là, chúng ta về Ma Đô thì không liên lạc được với chú Tô và dì Lâm, nên con cũng không có cách nào chơi với Tiểu Thần ca ca."
"... "
Nghe xong lời này, mắt La Tư Ngữ lại chớp chớp, rồi ngay lập tức thất vọng.
Nhìn ra con gái buồn bã, La Hạo Bác và Vu Hiểu Duyệt vừa đau lòng, vừa rối bời.
Ngay khi họ tưởng rằng con gái sắp khóc, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý dỗ dành, La Tư Ngữ đột nhiên dụi dụi mắt, sau đó mím môi cười nói: "Không sao đâu, con biết Tiểu Thần ca ca học tiểu học ở đâu."
"Đợi khi nào con được đi học, con có thể đến trường Kim Duyệt mà Tiểu Thần ca ca học để tìm anh."
"Cái này..."
Nghe con gái nói với vẻ đầy mong chờ, La Hạo Bác cau mày.
Nếu Kim Duyệt là trường tư thì không sao, con gái muốn đi, mình nhất định cho đi.
Nhưng nếu là trường công thì sẽ phiền phức hơn nhiều.
Bất quá... cũng không phải không thể.
Lông mày giãn ra, La Hạo Bác cười nhìn Tư Ngữ, không chút do dự đáp: "Được, ba nhất định sẽ đưa con đến trường Kim Duyệt."
"Dạ!"
Vui vẻ gật đầu, La Tư Ngữ quay người, chuẩn bị tự mình chơi một lát.
Ánh mắt dừng lại ở góc khuất nơi để truyện tranh trống trơn, cô bé ngẩn người một giây, rồi vẫn bước nhỏ đi tới, sau đó cầm cuốn sách mà trước đó mình đã cùng đám bạn nhỏ xem, tiếp tục đọc.
Dù sao ba đã đồng ý với mình rồi.
Chờ đến khi mình đi học, nhất định sẽ đi tìm Tiểu Thần ca ca!
Nghĩ đến đây, cô bé lại nhìn cuốn truyện mà mình vừa xem lại một lần nữa, vui vẻ cười.
...
Sau khi La Hạo Bác và vợ mình nhận ra không có phương thức liên lạc, Lâm Giai trên máy bay ngủ gà ngủ gật, cũng nhớ đến chuyện này.
Nói với Tô Hàng xong, hai người bất đắc dĩ cười.
Lúc này người đã ở trên máy bay rồi, không thể nửa đường quay về được.
Chỉ có thể chờ xem chuyến đi này có còn gặp nhau được không.
Sau khi hai người nói chuyện này với mấy đứa nhỏ xong thì máy bay cũng bắt đầu hạ cánh.
Sau khi xuống máy bay, Tô Hàng và Lâm Giai trước tiên đưa hành lý về khách sạn đã đặt trước, rồi dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn trưa.
Buổi trưa nghỉ ngơi một chút, cả nhà đi đến bãi kim cương mà bọn trẻ mong đợi nhất vào lúc hoàng hôn.
Khách sạn cách bãi kim cương chỉ có mười mấy phút đi bộ.
Càng gần bãi cát thì gió biển càng thổi mạnh.
Sau khi mặc đủ ấm cho mấy đứa nhỏ, Tô Hàng và Lâm Giai đi phía trước, vừa che chắn bớt gió biển cho chúng, vừa nhìn lên bầu trời.
Ở phía trước, nơi biển và trời giao nhau, ánh tà dương màu cam chiếu trên mặt biển, hòa cùng những con sóng lớn không ngừng cuộn trào.
Khi cả nhà càng đến gần bãi kim cương thì khung cảnh tráng lệ cũng dần hiện ra trước mắt.
"Thật là có rất nhiều kim cương!"
Tam Bảo kinh hô một tiếng, kích động chỉ về phía trước.
Đập vào mắt là từng khối "kim cương" trong suốt long lanh đang phản chiếu ánh mặt trời lặn.
Ánh sáng ấm áp tỏa khắp bãi cát, khiến toàn bộ bãi cát như được phủ một lớp màu ấm.
Nhìn lũ trẻ hưng phấn, Tô Hàng cười nói: "Thật ra đó không phải là kim cương mà là khối băng."
"Khối băng?"
Mắt ngạc nhiên nháy lên, Đại Bảo ngẫm nghĩ nói: "Vậy có phải ai đó vớt khối băng từ chỗ hải sản tươi sống lên không?"
Hắn còn nhớ lúc trước đã từng nhìn thấy khối băng ở thành phố A.
Những khối băng đó là do người ta lấy từ hồ làm ra.
Lắc đầu, Tô Hàng giải thích: "Những khối băng này không phải do ai đó lấy từ chỗ hải sản tươi sống đâu, mà là chúng tự bay lên bờ."
"Tự bay?"
Ngũ Bảo chỉ vào một khối băng cao gần hai mét phía trước, mặt đầy kinh ngạc hỏi: "Khối băng to vậy thì làm sao bay được?"
Nàng thực sự rất khó tưởng tượng, khối băng này lại tự mình bay được lên bờ.
Hơi nhíu mày, nàng liền lẩm bẩm nói: "Mà nước biển rõ ràng không có đóng băng mà..."
Nghe câu hỏi này, Tô Hàng và Lâm Giai bất đắc dĩ cười.
Thực ra chuyện này có liên quan đến băng tan.
Nhưng mà chuyện này quá phức tạp, trong chốc lát bọn họ cũng không giải thích rõ ràng được.
"Ôi dào, đừng nói cái này nữa mà, chúng ta mau qua xem đi!"
Tứ Bảo hô lớn một tiếng, mặc gió biển, nhanh chóng chạy đến gần khối băng gần nhất.
Nhìn khối băng như cây kem que khổng lồ, mắt cậu sáng lên, kích động lẩm bẩm nói: "Khối băng này chắc chắn ngon như kem que cho xem?"
Nói xong, cậu há miệng, trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàng và Lâm Giai, lè lưỡi liếm vào khối băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận