Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 446: Vì bọn hắn, nhất thiết phải làm đến

Vừa mới lộ ra chút râu ria, Tô Hàng vội vàng xoa mặt. Gương mặt bầu bĩnh của Lục Bảo bị hai bàn tay nhỏ xoa thành bánh mì. Nhìn khuôn mặt Lục Bảo biến dạng liên tục, Tô Hàng không nhịn được bật cười. Đám nhóc tì này gọi râu ria của hắn là "đâm đâm". Bởi vì chúng nghĩ râu ria của hắn giống con nhím, nên mỗi khi bị râu ria cọ vào, mấy đứa lại gọi hắn là "đâm đâm". "Đâm đâm cho con thêm cái hôn nữa được không?" "Không cần!" Nghe vậy, mắt hạnh của Lục Bảo trợn to ngay lập tức. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, vừa lắc vừa từ chối. Nhìn làn da non mịn của con gái ửng đỏ mấy vệt, Tô Hàng vội đưa tay xoa nhẹ. Khụ... Nếu để bà xã thấy thì lại xót con mất. Bị hắn xoa như thế, cái miệng nhỏ của Lục Bảo trực tiếp bị ép cong "bảy bốn bảy". "Ba ba!" Cô bé lẩm bẩm kêu, đôi mắt nhỏ ầng ậc nước nhìn ba. Gặp ánh mắt ấy, trái tim Tô Hàng như tan chảy. Trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, khiến ánh mắt hắn bất giác trở nên dịu dàng. Ngoài cửa tiệm, Diêu Văn Phong cùng những người khác nhận được tin báo, liền ra đón. Khi thấy Tô Hàng ôm Lục Bảo, cả đám sững sờ ngay tại bậc thềm. "Đây... là khi làm cha sẽ khác sao?" "Không, nói đúng hơn là khi đối mặt với con cái mới khác." "Ừm, khi đối diện với chúng ta, tiên sinh Tô không hề có ánh mắt dịu dàng như thế." "Đương nhiên rồi, các cậu có phải con của Tô Hàng đâu." Vô tình đâm cho một nhát, Diêu Văn Phong cười ha hả đi xuống bậc thềm, tiến thẳng đến trước mặt Tô Hàng. Nhận thấy Diêu Văn Phong tới gần, vẻ dịu dàng trong mắt Tô Hàng biến mất, thay vào đó là nụ cười mang theo chút xa cách. Cảm xúc chỉ dành cho người nhà mà thôi. Vì hiểu rõ điều này, nên dù Diêu Văn Phong và những người khác có thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Tô Hàng, cũng không có phản ứng gì. "Tô Hàng." "Diêu lão." Đáp lại Diêu Văn Phong bằng một nụ cười nhạt, Tô Hàng đặt Lục Bảo xuống đất. Hai chân cô bé vừa chạm đất, đã nhanh như chớp trốn sau lưng ba, cái đầu nhỏ thò ra, vừa sợ hãi lại tò mò nhìn Diêu Văn Phong và mọi người. Bị Lục Bảo nhìn như vậy, mấy người đàn ông trong phút chốc sững sờ. Một lát sau, trên mặt họ đều không hẹn mà cùng nở nụ cười hiền hòa. Đáng yêu quá đi mất! "Tiểu Nhiên, chào hỏi Diêu bá bá và các chú đi con." Cúi đầu nhìn cô bé đang trốn sau lưng mình, Tô Hàng nhẹ giọng nhắc. Nghe vậy, Lục Bảo chớp mắt mấy cái, hai tay nhỏ nắm chặt lấy áo ba, sau đó nhỏ giọng nói: "Diêu bá bá, chào...""Các chú, chào..." Giọng nói non nớt, nghe ấm áp cả lòng. Giọng nói của mấy người đàn ông cũng bất giác trở nên hòa hoãn. "Tiểu Nhiên ngoan, cho cháu kẹo mút nè." Cúi đầu nhìn Lục Bảo, Diêu Văn Phong vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút đưa đến trước mặt cô bé. Vì biết hôm nay Tô Hàng sẽ dẫn các con tới, ông đã đặc biệt chuẩn bị kẹo mút. Nhưng Lục Bảo không hề vội nhận lấy. Cô bé nhìn cây kẹo mút, tuy mắt có chút mong chờ, nhưng vẫn nhìn về phía ba trước. Vì ba và mẹ đã nói. Ngoài ba mẹ, ông bà nội và ông bà ngoại ra, đồ của những người khác cho, không được tùy tiện nhận. Nếu muốn thì phải hỏi ba mẹ trước đã. Nghĩ ngợi một lát, Lục Bảo tiếp lời, nhỏ giọng hỏi: "Ba ơi, Tiểu Nhiên có thể lấy không?" "Ừ, nhận đi con." "Dạ!" Vui vẻ gật đầu, Lục Bảo duỗi một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng đón lấy cây kẹo mút. Cầm được kẹo, cô bé như con chuột trộm thóc, lại nhanh chóng lùi về sau lưng ba. Vẻ rụt rè, không những không khiến cô bé bớt đáng yêu mà ngược lại còn thêm phần đáng yêu và ngoan ngoãn. Nhét kẹo mút vào túi, Lục Bảo cẩn thận vỗ vỗ vào túi. Sau khi chắc chắn kẹo mút không bị rơi mất, cô bé mới lại nhìn Diêu Văn Phong và những người khác. Chứng kiến hành động nhỏ đáng yêu của Lục Bảo, Diêu Văn Phong và mọi người không nhịn được cảm thán. Cùng lúc đó, Lâm Giai cũng dẫn Đại Bảo và các con tới. Vừa nhìn thấy Diêu Văn Phong và mọi người, mấy nhóc đã chào hỏi ngay. Đặc biệt là Tam Bảo. Cô bé cười ngọt ngào, khiến ai nhìn cũng yêu mến. "Diêu bá bá chào~""Tô Tô chào~""Các bác chào." Cười đáp lại mấy đứa nhỏ, Diêu Văn Phong tiếp tục lấy kẹo mút ra. Mắt Nhị Bảo sáng lên, đưa tay muốn nhận ngay. Nhưng tay nhỏ vừa duỗi ra đã bị Đại Bảo nắm chặt lại. Nghiêm nghị lắc đầu với em gái, Đại Bảo chu môi nhỏ nói: "Ba mẹ bảo rồi, không được đâu." "A..." Được anh trai nhắc, Nhị Bảo chợt nhớ ra lời dặn của ba mẹ. Lưu luyến nhìn cây kẹo mút, cô bé nuốt nước bọt thèm thuồng, rồi lặng lẽ rụt tay về. "Tiểu Ngữ không thể nhận." Quay sang Diêu Văn Phong lắc đầu nghiêm nghị, Nhị Bảo vội vàng lùi lại một bước nhỏ. Cứ như thể để ngăn chặn ý nghĩ muốn nhận kẹo vậy. Tuy lùi lại một bước, nhưng cô bé vẫn thỉnh thoảng liếc trộm cây kẹo mút trên tay Diêu Văn Phong. Vừa muốn nhận, lại không thể nhận, sự giằng xé hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn. "Khụ... Tiểu Ngữ, nhận đi con." Cố nén cười, Tô Hàng nhẹ giọng nhắc nhở. Nghe vậy, đôi mắt vốn đang thất vọng của Nhị Bảo bỗng bừng sáng. Nhưng cô bé vẫn rất cẩn trọng. Nghiêng đầu nhìn ba, cô bé khó hiểu nói: "Ba dặn, không được tùy tiện nhận mà." "Ba mẹ đang ở đây nhìn các con đó, kẹo không có vấn đề gì, con có thể nhận." Tô Hàng nhẹ giọng dặn dò. Hắn không nói Diêu Văn Phong là người tốt nên có thể nhận, mà nói là ba mẹ đang ở đây, kẹo không có vấn đề. Vì những tin tức về việc hàng xóm hay bạn bè làm hại trẻ con thực sự quá nhiều. Trước khi làm cha, hắn chỉ lướt qua những tin tức đó. Nhưng sau khi có con, mỗi lần nhìn thấy loại tin tức như vậy, cảm giác bất an trong lòng hắn lại càng tăng lên. Đương nhiên, Tô Hàng không cho rằng Diêu Văn Phong sẽ hại con mình. Chỉ là khi mấy nhóc còn nhỏ, để đảm bảo an toàn cho chúng, hắn nhất định phải làm đến nơi đến chốn. Vì các bảo bối của hắn còn quá nhỏ. Chúng hiểu biết về mọi chuyện còn quá ít. Nhưng... cho dù sau này chúng lớn lên, hẳn là mình vẫn sẽ lo lắng thôi. Giống như ba mẹ mình vậy. Dù mình có lớn thế nào đi chăng nữa, vẫn luôn được quan tâm vì đủ mọi chuyện. Nghĩ đến đây, Tô Hàng cười khổ lắc đầu. Thấy hắn cười bất lực, Lâm Giai nghiêng đầu, nhẹ nhàng kéo áo hắn. "Sao vậy? Không khỏe sao?" "Không, không có." Lắc đầu, Tô Hàng nhỏ giọng nói: "Chỉ là nghĩ đến một số việc, về nhà anh kể cho em nghe." "Dạ~" Gật đầu đáp lời, Lâm Giai cũng không hỏi thêm. Thấy mấy nhóc nhà mình đã nhận hết kẹo mút, Tô Hàng lại nhìn Diêu Văn Phong, cười nhạt nói: "Diêu lão, chúng ta vào trong thôi." "Ông đi ra lâu vậy rồi, đừng để khách bên trong đợi sốt ruột."
Bạn cần đăng nhập để bình luận