Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1400: Còn hỏa lực bao trùm đâu!

Chương 1400: Còn hỏa lực bao trùm đâu!
Bịch!
Một khắc sau, quả cầu tuyết kia liền trực tiếp nện vào mặt Đại Bảo. Cảm giác lạnh buốt khiến Đại Bảo vốn còn mơ màng buồn ngủ giật mình tỉnh giấc.
"Ha ha ha..."
Thấy cảnh này, mấy đứa trẻ còn lại cười phá lên, vì vẻ mặt bựa của Đại Bảo quá mức buồn cười. Hơn nửa khuôn mặt của hắn dính đầy một lớp tuyết mỏng, nhất là dáng vẻ giật mình của hắn càng thêm tức cười.
Tuy nhiên, Đại Bảo không vì thế mà tức giận, mà dùng tay áo lau đi lớp băng tuyết trên mặt.
"Tốt, Tiểu Trác, ngươi cũng dám đánh lén ta!"
Sau đó, hắn nheo mắt lại, rồi hỏi Tứ Bảo một câu.
"Hắc hắc... Đại ca, cái này gọi binh bất yếm trá."
Nghe vậy, Tứ Bảo còn hùng hồn phản bác, thành ngữ này là do thầy giáo của cậu dạy.
"Khá lắm, binh bất yếm trá đúng không, ta cho ngươi binh bất yếm trá..."
Đại Bảo nheo mắt lại, vừa nói, tay đã vốc tuyết dưới chân lên, rồi ném một quả cầu tuyết siêu lớn về phía Tứ Bảo.
Tứ Bảo nhất thời không kịp né, cũng bị trúng đòn, bộ dạng cũng chẳng hơn gì Đại Bảo vừa rồi.
"Ha ha ha..."
Trong chốc lát, cả viện lại rộn rã tiếng cười vui vẻ.
Nhưng chuyện này vẫn chưa hết.
"Ta cho ngươi xem cái gì gọi là hỏa lực bao trùm."
Đại Bảo quát nhẹ một tiếng, rồi nhặt lên hai nắm tuyết dưới đất, vo thành cầu tuyết rồi ném về phía Tứ Bảo.
Lần này, Tứ Bảo phản ứng nhanh, tránh được cả hai quả cầu tuyết, nhưng đây vẫn chỉ mới bắt đầu, tiếp đó Đại Bảo liên tục ném mấy quả cầu tuyết tới, trúng hai lần.
"Ta muốn phản công."
Sau khi bị Đại Bảo liên tiếp ném trúng mấy quả cầu tuyết, Tứ Bảo đưa tay lên che trước trán nói.
Ngay sau đó, cậu né quả cầu tuyết Đại Bảo ném tới, vốc tuyết trên đất lên rồi ném trả.
Trong chốc lát, cầu tuyết bay tới bay lui trên không trung, hai người chơi quên cả trời đất.
Mấy đứa còn lại không đứng xem trò mà cũng nháo nhào tham gia, cả viện vang vọng tiếng cười vui vẻ.
Tô Hàng vốn đang nghỉ ngơi trên giường cũng bị tiếng cười này đánh thức.
"Ha ha ~"
Nhìn cảnh bọn nhỏ vui vẻ chơi đùa ngoài cửa sổ, Tô Hàng bất giác khẽ mỉm cười. Sự vui vẻ của bọn trẻ dường như lây sang cả hắn.
"Hình như rất lâu rồi mình không có chơi đùa thật sự với bọn trẻ..."
Sau đó, Tô Hàng khẽ lẩm bẩm.
Dạo gần đây hắn khá bận, ngày nào cũng chạy đông chạy tây, hầu như không có thời gian chơi cùng bọn nhỏ một chút.
"Đinh! Giúp bọn trẻ tạo một người tuyết lớn thật đẹp."
"Phần thưởng nhiệm vụ: Ba vạn nguyên."
Đúng lúc này, bên tai Tô Hàng vang lên âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống.
Nghĩ lại, có lẽ vì dạo này hắn quá bận, hầu như không chơi với bọn nhỏ, nên hệ thống cũng rất lâu rồi không thông báo nhiệm vụ. Không ngờ hôm nay lại có một nhiệm vụ mới.
"Đắp một người tuyết à..."
Tô Hàng tự mình trầm ngâm một câu.
Sau đó, hắn mặc quần áo bên giường, chuẩn bị đi rửa mặt, rồi ra sân cùng bọn trẻ chơi, tiện thể đắp một người tuyết. Với mấy vạn tệ thưởng trong nhiệm vụ, Tô Hàng lại không để ý cho lắm, hắn muốn nhân cơ hội này chơi với bọn trẻ nhiều hơn, cùng chúng đắp người tuyết cũng là một ý định không tồi.
Không lâu sau, Tô Hàng đã rửa mặt xong, khoác áo ra sân. Lúc này các bảo dường như đã chơi mệt, đã im ắng, Đại Bảo và Tứ Bảo thì thở hồng hộc. Mặt mũi chúng không biết vì vận động quá sức hay vì trời quá lạnh mà đỏ ửng như quả táo.
"Ba ba, sao ba lại ra đây?"
"Ba ba, có phải chúng con làm ồn đánh thức ba không?"
"Chúng con không cố ý..."
Thấy Tô Hàng đi ra, các bảo nhao nhao vây lại, mỗi đứa đều ngoan ngoãn nói.
Chúng còn tưởng vì mình vừa làm ồn nên vô tình đánh thức Tô Hàng.
Vì dạo này Tô Hàng khá bận, lại thêm trời mùa đông nên thường ngủ dậy muộn hơn một chút.
Thường thì giờ này, Tô Hàng vẫn còn đang trên giường ngủ.
"Đương nhiên không phải, chẳng phải hôm nay là ngày tuyết đầu mùa đông năm nay sao? Ta ra ngoài xem chút thôi."
Nghe vậy, Tô Hàng cười giải thích.
Sau đó, hắn quay sang nhìn Lục Bảo.
"Tiểu Nhiên, vừa nãy con đang làm gì vậy, có phải là đang đắp người tuyết không?"
Bỗng nhiên, Tô Hàng lại hỏi. Vừa nãy khi còn ở trong phòng, hắn đã nhiều lần nhìn qua cửa sổ, thấy mấy đứa khác đang ném tuyết chơi, chỉ có Lục Bảo là ngồi một mình nặn cầu tuyết.
"Ừm ừm, đúng vậy ba ba, nhưng con bỏ cuộc rồi."
Nghe vậy, Lục Bảo gật nhẹ đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống, trông có vẻ không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận