Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 107: Ăn dấm?

Chương 107: Ghen? Hồ Ngọc Hưng trợn tròn mắt nhìn Triệu Nguyệt, cảm giác mình có chút không phản ứng kịp. Hắn nhướn mày, ngay sau đó nói: "Ngươi phía trước không phải nói sao? Ngươi phải chờ tới ba mươi tuổi sau đó mới muốn có con?" "Đó là chuyện trước đây." Triệu Nguyệt bĩu môi, thản nhiên nói: "Hiện tại ta thay đổi chủ ý! Con đáng yêu như thế, ta tại sao phải đợi đến ba mươi tuổi?" "Không phải... Ngươi bình tĩnh một chút đã." Hồ Ngọc Hưng nghe được lý do này, trực tiếp cạn lời. Người phụ nữ này... điên rồi! "Đáng yêu thì cũng là con người ta đáng yêu, thật để ngươi chăm sóc, ngươi liền không cảm thấy đáng yêu nữa!" Đầu hắn đau nhức khuyên Triệu Nguyệt: "Ngươi trước đây chẳng phải nói, ghét nhất nghe tiếng con nít khóc sao?" "Ta vừa mới nghĩ lại rồi." Triệu Nguyệt nghiêm túc nhíu mày, chỉ vào Tam Bảo nói: "Nếu con của ta đáng yêu như vậy, dù nàng có khóc, ta cũng không ghét." "Ta..." Hồ Ngọc Hưng ngây người, cầu cứu nhìn về phía Lâm Giai, vừa câm nín vừa bất đắc dĩ. "Lâm mỹ nữ, cô giúp tôi nói với cô ấy đi, Triệu Nguyệt cô ta lại lên cơn rồi." "Khụ..." Nhìn Hồ Ngọc Hưng và Triệu Nguyệt đôi dở hơi này, Lâm Giai nhịn không được bật cười. Một bên, Tô Hàng cũng đành chịu lắc đầu. Cô bạn học cấp ba này của Lâm lão sư, quả thật muốn ra vẻ này nọ. Bất quá không thể không nói. Các con của mình rất đáng yêu. Có thể nhìn người khác muốn sinh em bé, cũng quá là trâu bò. Nghĩ đến, Tô Hàng cũng nhìn Tam Bảo một chút. Tam Bảo luôn là đứa bé trong mấy đứa trẻ, thích cười nhất. Cho nên Tô Hàng vẫn cảm thấy, cái tên Tô Tiếu này, thật sự quá phù hợp. Đổi bất kỳ cái tên nào khác, đều không hợp bằng tên Tô Tiếu này. ... Một bên, Lâm Giai nín cười, giúp Hồ Ngọc Hưng thuyết phục Triệu Nguyệt. "Triệu Nguyệt, Hồ Ngọc Hưng nói không sai, cô bình tĩnh một chút, chăm sóc con nít không đơn giản như vậy." Nghe vậy, Triệu Nguyệt thờ ơ lắc đầu. "Lâm Giai cô một mình chăm sáu đứa con còn không sao, tôi chỉ chăm một đứa, khẳng định không sao!" "Vậy lỡ đâu cô cũng sinh sáu đứa thì sao..." Hồ Ngọc Hưng lên tiếng, thảm thiết nói. Hắn đôi mắt cay đắng nhìn Triệu Nguyệt. "Cô nếu mà cũng sinh sáu bào thai, cô đem tôi bán để nuôi con à." "Anh nói cái gì vớ vẩn vậy." Triệu Nguyệt lập tức nhịn không được, bật cười. Bất quá lời của Hồ Ngọc Hưng, cũng nhắc nhở nàng một chuyện. Lâm Giai bây giờ có thể đồng thời nuôi sống sáu đứa con, còn nuôi rất tốt, chứng tỏ cuộc sống không tệ. Triệu Nguyệt hiếu kỳ nhìn Lâm Giai và Tô Hàng. Ánh mắt đảo qua giữa hai người, nàng dừng lại ở trên người Tô Hàng. Nếu nàng nhớ không nhầm thì, gia cảnh nhà Lâm Giai... Vậy có thể đồng thời nuôi nổi sáu đứa con, chứng tỏ chồng cô ấy gia cảnh không tồi. Người còn trẻ như vậy, đẹp trai, gia cảnh lại giàu có... Phú nhị đại sao? Triệu Nguyệt nghĩ vậy, đôi mắt càng tỏa ra vẻ hiếu kỳ đánh giá Tô Hàng. Thấy vậy, Lâm Giai nhíu mày. Nàng không thích những người phụ nữ khác, cứ dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kiểu này mà nhìn chằm chằm vào Tô Hàng. Dù là biết đối phương đã có bạn trai, sắp kết hôn, cũng không thích. Trước đây, Lâm Giai chưa bao giờ cảm thấy mình là người thích ghen tuông. Còn hiện tại... Mặc dù nàng không muốn thừa nhận chuyện này. Nhưng mình dường như thật sự rất dễ ghen. Miệng nhỏ bất giác cong lên, Lâm Giai đột nhiên đưa tay, nắm chặt tay Tô Hàng. Cảm nhận được lực đạo truyền đến trên tay, Tô Hàng có chút khó hiểu nhìn về phía Lâm Giai. Khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Giai, hắn hơi ngây ra, tiếp đó nhếch mép cười. Ghen? Mình trước đây sao không phát hiện, bà xã mình hóa ra là cái hũ giấm chua thế này? Không nói đâu xa. Cái bộ dạng ghen tuông này, cũng có chút đáng yêu!... "Triệu Nguyệt, sao vậy?" Gặp Triệu Nguyệt còn đang nhìn chằm chằm Tô Hàng, Lâm Giai đôi mày thanh tú nhíu lại, miệng nhỏ hồng hào chu lên. Triệu Nguyệt nghe vậy giật mình, trong nháy mắt hoàn hồn, thu hồi tầm mắt. "Không có gì." Trong lòng nàng dù hiếu kỳ về thân phận của Tô Hàng, nhưng vẫn là không nói ra suy nghĩ trong lòng. Dù sao chuyện này, cũng coi như chuyện riêng của người ta. Nàng dù là bạn học cấp ba của Lâm Giai, hỏi nhiều cũng sẽ có vẻ không lễ phép. Một bên, Hồ Ngọc Hưng vẫn luôn im lặng, khi chú ý thấy ánh mắt có chút không vui của Lâm Giai, ngược lại sửng sốt. Con ngươi hơi nheo lại, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ lớn mật. Lâm giáo hoa ghen? Nghĩ vậy, Hồ Ngọc Hưng lại nhìn Lâm Giai vài lần, càng nhìn càng thấy giống như ghen thật. Mẹ nó... Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn tuyệt đối sẽ không tin! Lại quay đầu nhìn Tô Hàng hai mắt, Hồ Ngọc Hưng nhịn không được cảm thán. Cái huynh đệ này, là kẻ hung hãn! ... Để tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết, Hồ Ngọc Hưng nhanh chóng hoàn hồn, khẽ giật tay Triệu Nguyệt. "Nguyệt à, chúng ta nên đi rồi." "Hả? Anh một lát có chuyện gì à?" Triệu Nguyệt vô tư còn chưa phản ứng kịp. Bởi vì nàng căn bản không chú ý chuyện Lâm Giai ghen. Nhìn thấy bạn gái vẫn còn đang mờ mịt, Hồ Ngọc Hưng bất đắc dĩ. "Không có chuyện gì, chỉ là mẹ cô bảo chúng ta đi nhanh về sớm một chút, đúng không?" "Hả... Có sao?" Triệu Nguyệt nhướn mày, thật sự nghiêm túc hồi tưởng lại. Bất đắc dĩ xoa xoa mũi, Hồ Ngọc Hưng dứt khoát trực tiếp kéo nàng đi. "Có, đi!" "Chờ một chút, tôi còn việc chưa nói xong đã." Triệu Nguyệt nói xong giằng tay ra, đối với Hồ Ngọc Hưng nhăn mày, một lần nữa nhìn về phía Lâm Giai. "Lâm Giai, Lô Hải Dương bọn họ hôm bữa trên nhóm chat, nói là qua thời gian nữa đại gia tụ họp ăn bữa cơm, cô nhận được tin chưa?" "Có thể mang theo gia quyến đó!" Nói đến đây, Triệu Nguyệt nháy mắt với Lâm Giai. "Đến lúc đó mang theo lão công của cô cùng đi nha!" "Cái này..." Lâm Giai nghe vậy, nhíu mày. Nàng quả thật biết chuyện này. Nhưng nàng cũng không định đi, bởi vì nàng không quá giỏi ứng phó những trường hợp như này. Với lại nàng với những bạn học cấp ba này, đã thật lâu không liên lạc. Gặp lại lần nữa, không có gì để nói, sẽ rất ngượng ngùng. Như Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng thì khác, tương đối quen thuộc, dù sao cũng là số ít. Vốn dĩ Lâm Giai định, là giả bộ như không thấy tin nhắn nhóm, đến lúc đó trực tiếp không đi. Nhưng bây giờ Triệu Nguyệt lại nhắc tới chuyện này. Nếu nàng lại giả bộ như không biết không đi, dường như có chút không hay lắm. Thấy Lâm Giai không được tự nhiên, Tô Hàng như có điều suy nghĩ ngẫm lại, sau đó nắm chặt tay cô. Nhìn Triệu Nguyệt, anh cười nhạt một tiếng. "Đến lúc đó nếu tôi và Giai Giai không có việc gì, nhất định sẽ đi." "Đi! Lô Hải Dương bọn họ chắc chắn sẽ chọn thời gian rảnh rỗi của mọi người, các cô đến lúc đó cũng đừng tìm lý do cố tình không đi nha!" Triệu Nguyệt đùa nói một câu, tiếp đó nhìn sang Hồ Ngọc Hưng bên cạnh. "Đi thôi? Không phải anh nói mẹ tôi hối chúng ta nhanh về sao? Về nhà tôi tìm mẹ tôi hỏi thử xem!" Nói xong, nàng kéo tay Hồ Ngọc Hưng quay người, đi về phía xa. Hồ Ngọc Hưng: "Lời này coi như anh thả rắm, quên đi." Triệu Nguyệt: "Hả? Vậy anh vội vậy kéo tôi đi làm gì? Tôi còn muốn nhìn mấy đứa trẻ mà!" Hồ Ngọc Hưng: "Thật ra thì chuyện là thế này..." Triệu Nguyệt: "... Mẹ nó? Lời này thật à?" Hồ Ngọc Hưng: "Ánh mắt này của anh, có thể nhìn nhầm được sao?" Triệu Nguyệt: "Thật sự không ngờ, Lâm giáo hoa cũng có ngày này..." Khi hai người càng lúc càng đi xa, tiếng nói của bọn họ cũng dần dần biến mất... ... Ở trên chỗ ngồi, Lâm Giai nghe cuộc đối thoại của hai người, mơ hồ đoán được nội dung câu chuyện của bọn họ. Cảm thấy ánh mắt của Tô Hàng bên cạnh, trái tim nàng thắt lại, tim đập rộn ràng. Nhìn bộ dáng quẫn bách đáng yêu của Lâm Giai, Tô Hàng cười khẽ. "Bà xã, lúc nãy em là ghen..." "Tôi không có ghen!" Tô Hàng còn chưa dứt lời, Lâm Giai đã vội vàng trả lời. Nói xong, nàng biểu lộ nghiêm túc mà nhìn Tô Hàng, như đang nói "Tôi nói đều là thật". Nhìn khuôn mặt nhỏ có chút ngốc nghếch đáng yêu này, Tô Hàng nhịn mấy giây, cũng không nhịn được nữa mà cười lớn. "Ha ha ha ha, tôi còn chưa nói xong mà, em đã xem như không đánh đã khai rồi à?" "Hả?" Nghe vậy, Lâm Giai ngây người. Một giây sau, mặt nàng đỏ bừng lên. "Tôi... tôi đó là... tôi..." Miệng nhỏ đỏ ửng lắp bắp, không nói rõ được lời nào. Nhìn thấy phản ứng quá mức đáng yêu của nàng, trái tim Tô Hàng đập mạnh một cái, trực tiếp vươn tay, hai tay che gò má nóng hổi của nàng. Nếu không phải ôm các con, anh đã trực tiếp ôm trọn thân thể mềm mại nóng bỏng này vào trong ngực. "Ê a ~ ha ha ha..." Tô Hàng và Lâm Giai trong ngực, Tam Bảo và Lục Bảo nhìn ba ba và mụ mụ làm hành động này, nhịn không được cười. Hai nàng vừa cười, mấy đứa trẻ khác trong xe cũng cười theo. Mấy tiếng cười non nớt đáng yêu của trẻ nhỏ, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh. Khi chú ý đến mấy tiểu tử kia, người đi đường cũng chú ý đến Tô Hàng và Lâm Giai ngồi ở một bên. Nữ thẹn thùng, nam cưng chiều. Nhìn cảnh tượng tương tác qua lại giữa hai người, đám người qua đường trong lòng nhịn không được thở dài. Chuyện gì thế này! Buổi trưa ra ngoài ăn cơm thôi mà, cũng có thể đụng phải màn phát cơm cho chó này sao! "Hai đứa trẻ này, thật là..." Ra ngoài rửa tay xong, vừa mới trở về, Đường Ức Mai nhìn Tô Hàng và Lâm Giai, khó nén vui sướng cười một tiếng. Một bên, Lâm Bằng Hoài nheo mắt lại, trừng Đường Ức Mai một cái. "Bà còn cười?" Tư tưởng của ông bảo thủ. Khi nhìn thấy chuyện thế này, vốn dĩ đã không quá chấp nhận được. Bây giờ thấy Tô Hàng và Lâm Giai ở bên ngoài như vậy, càng không thể tiếp nhận được. So với ông, Đường Ức Mai bình tĩnh hơn nhiều. Liếc ông một cái, Đường Ức Mai thờ ơ nói: "Thấy bọn nhỏ sống hạnh phúc, tôi không cười chẳng lẽ lại còn muốn khóc?" "Không phải..." Lâm Bằng Hoài trừng mắt, chỉ vào Tô Hàng và Lâm Giai, cau mày nói: "Như thế này thành cái thể thống gì nữa?" "Thế này thì không có thể thống gì?" Đường Ức Mai nghe vậy, lập tức cạn lời. "Hai người không có ôm không có hôn, sao lại thành không có thể thống gì được?" "Không có ôm không có hôn cũng không được!" Lâm Bằng Hoài trầm giọng, quay mặt đi chỗ khác. Thấy ông già bướng bỉnh này còn khó chịu hơn cả Chân Nhi, Đường Ức Mai bất đắc dĩ thở dài. Bất quá Lâm Bằng Hoài còn chưa kịp ngăn cản, Tô Hàng đã thu tay về. Nhìn Lâm Giai vì thẹn thùng mà chỉ lo cúi đầu nhìn con, anh cười, hỏi lại: "Họp lớp, em không muốn đi à?" Nghe thấy hai chữ "tụ họp", Lâm Giai nhíu mày lắc đầu: "Không muốn đi." "Tại sao?" Tô Hàng nhướn mày, có chút khó hiểu. Dựa vào những gì anh vừa quan sát, Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng là người không tệ. Dường như nhìn ra suy nghĩ của Tô Hàng, Lâm Giai cắn môi, lắc đầu nói: "Triệu Nguyệt và Hồ Ngọc Hưng như vậy, vẫn là số ít." "Trong số bạn học của em, đa số hồi cấp ba, không thân nhau cho lắm. Sau khi tốt nghiệp trung học, càng chưa từng nói với nhau một câu nào." "... Em cảm thấy nếu đi, nếu nói chuyện không được, sẽ rất ngượng." "Thì ra là vậy." Tô Hàng bèn gật đầu. Lâm Giai là người ít nói, lại có chút hướng nội. Sẽ có tình huống này, cũng không có gì khó hiểu. Chỉ là vừa nãy Triệu Nguyệt đã nói như vậy, nếu còn tìm lý do không đi, có vẻ hơi khó coi. Nghĩ vậy, Tô Hàng cười ôm nhẹ bả vai Lâm Giai. "Dù sao chuyện này còn chưa quyết định mà, chờ những bạn học của em quyết định xong, em quyết định cũng chưa muộn." Cất
Bạn cần đăng nhập để bình luận