Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1482: Trên mặt viết sinh khí

Chương 1482: Trêи mặt viết sinh khí
Tô Hàng rõ ràng là muốn nhân cơ hội này để dạy dỗ Tứ Bảo cùng mấy đứa con khác, và ý định của hắn đã thành.
“Còn có các ngươi, đã hiểu chưa?” Sau đó, Tô Hàng quay sang hỏi mấy đứa con khác.
“Dạ dạ, con biết rồi, ba ba...” Nghe vậy, mấy đứa nhỏ cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
“Ta vẫn là kiểm tra lại một lần, nhỡ đâu vẫn còn sót cái gì.” “Con cũng kiểm tra một chút, kiểm tra nhiều lần vẫn hơn.” “Con cũng nghĩ vậy...” Không cần Tô Hàng nhắc thêm, mấy đứa nhỏ lập tức vội vàng kiểm tra lại một lần nữa. So với cái kiểu làm qua loa lúc nãy, lần này có Tứ Bảo làm gương, nên khi kiểm tra ai nấy cũng nghiêm túc hơn nhiều. May mà đúng là vậy, mấy đứa con gái vốn tương đối tỉ mỉ, nên không còn bỏ sót thứ gì, kiểm tra xong ai nấy cũng thở phào một hơi.
“Tốt, thẻ dự thi này trả lại cho ngươi, lần này phải cẩn thận giữ gìn đấy.” Sau đó, Tô Hàng ném lại tấm thẻ dự thi cho Tứ Bảo, rồi dặn dò thêm một câu.
Lần này, mặc dù Tô Hàng đã giấu thẻ đi, khiến cho mọi người luống cuống cả lên, vòng đi vòng lại một vòng lớn như thế, nhưng rất hiển nhiên, ý nghĩa giáo dục cùng hiệu quả mà việc này mang lại vô cùng rõ rệt.
“Con biết rồi, cảm ơn ba ba.” Nghe vậy, Tứ Bảo liên tục gật đầu, bày tỏ.
“Được rồi, cũng sắp đến giờ chuẩn bị thi rồi, nếu kiểm tra không có vấn đề gì thì các con vào trường thi đi.” “Hôm nay ba với mẹ không có việc gì, giữa trưa sẽ ở đây đợi các con từ trường thi ra.” Dừng một chút, Tô Hàng quay sang nói với các con.
Bây giờ cách trận thi đầu tiên của chúng chỉ còn vỏn vẹn mấy chục phút, Tô Hàng muốn chúng vào trước, để có thể trong trường thi điều chỉnh lại tâm trạng. Còn việc nói sẽ cùng Lâm Giai ở ngoài trường đợi bọn trẻ thi xong, chuyện này Tô Hàng đã bàn với Lâm Giai từ tối qua. Bọn họ cảm thấy, các con đã cố gắng miệt mài trên trường thi, thì hai vợ chồng mình cũng không thể vì thế mà thư giãn được. Vì thế, sau khi bàn bạc, Tô Hàng và Lâm Giai đã quyết định, sẽ ở bên ngoài trường đợi các con, như vậy để bọn trẻ cảm thấy rằng bố mẹ luôn ở bên cạnh, để có thể yên tâm và ổn định phát huy hết khả năng của mình.
“Dạ, con biết rồi ạ.” “Hì hì... Ba ba nói vậy nha, hôm nay con muốn ra khỏi trường thi là sẽ thấy ba mẹ đầu tiên đấy.” “Con cũng vậy...” Nghe vậy, các con nhộn nhịp bày tỏ, hiển nhiên, hành động lần này của Tô Hàng và Lâm Giai cũng đã động viên các bé một phen.
“Yên tâm đi, được rồi, đi thôi, coi chừng lát nữa muộn lại không vào thi được.” Sau đó, Tô Hàng và Lâm Giai dắt tay các con đến bên cạnh, rồi dặn dò thêm một câu, lúc này mới nhìn chúng, lần lượt đi vào cổng trường. Chỉ là, khi đi vào cổng trường, ngoại trừ Đại Bảo và Tứ Bảo đi không hề do dự ra, thì những bé gái còn lại đều đi chậm từng bước, nhìn Tô Hàng và Lâm Giai, có vẻ hơi lưu luyến.
"Đi thôi..."
Thấy vậy, Lâm Giai đành bất đắc dĩ phất tay, coi như an ủi.
Đợi đến khi bóng dáng các con đã khuất sau góc tường của khu nhà học, Tô Hàng và Lâm Giai lúc này mới thu hồi ánh mắt.
"Thôi, ngoài này lạnh quá, chúng ta về xe trước đi."
Ngay sau đó, Tô Hàng kéo eo Lâm Giai, quan tâm nói.
“Hừ!” Sau khi nghe xong, Lâm Giai hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời mà trực tiếp quay đầu lên xe, ngồi vào ghế phụ.
"Haizzz..."
Thấy vậy, Tô Hàng không khỏi cười khổ một tiếng, rồi lập tức đi theo, vào ghế lái.
Dáng vẻ này của Lâm Giai, đã quá rõ ràng trên mặt viết vài chữ to: Ta đang giận!
Mà nguyên nhân Lâm Giai giận, Tô Hàng cũng đoán được, chắc là vì lúc nãy Tô Hàng đã giấu thẻ dự thi không đưa ra, khiến cho Lâm Giai phải lo lắng một hồi, cho nên bây giờ mới tức giận.
Lúc nãy, vì có các con ở đó, Lâm Giai không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc thi cử và phát huy của các con, nên cố nén không biểu lộ ra chút gì khác thường. Đến khi tất cả các con đều đã vào trường thi, Lâm Giai mới phát tiết sự bất mãn trong lòng ra. Mà đối với tình huống này, Tô Hàng cũng đã sớm đoán trước, ngược lại không hề kinh hoảng.
"Hắc hắc..."
Lên xe, Tô Hàng vẫn kiên trì đưa mặt tới, cười nhẹ.
"Hừ!"
Nhưng đối với điều này, Lâm Giai vẫn chỉ hừ lạnh, không hề cảm kích.
Ngay sau đó, nàng như thể không muốn nhìn thấy mặt Tô Hàng nữa, mà trực tiếp quay đầu sang chỗ khác.
“Lão bà, ta sai rồi.” Ngay sau đó, Tô Hàng trực tiếp dứt khoát nhận sai, để xoa dịu cơn giận của Lâm Giai trước đã rồi tính tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận