Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 565:: Ba ba, ngươi đang giả ngu sao?

Chương 565: Ba ba, ngươi đang giả ngu sao?
Nghe xong viện trưởng Lận đề nghị, Tô Hàng trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn vào trong phòng. Mấy nhóc con kia thừa dịp mình rời đi, liền kéo lão bà vào giữa vòng vây của bọn chúng, quây kín mít. Tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng từ bên trong truyền ra, khiến người ta nghe thấy tâm tình cũng tự giác tốt hơn. Có lẽ bọn chúng không yếu ớt như mình nghĩ đâu? Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu.
Nắm chặt điện thoại, Tô Hàng lại cẩn thận cân nhắc một lát, nói: "Được, sáng mai ta sẽ đưa bọn chúng qua, sau đó chiều tan học, ta sẽ đến đón sớm."
"Vâng, ngày mai khi nào ngài đến, nhớ báo trước cho tôi, tôi sẽ đợi ngài và các cháu ở ngoài cổng." Giọng viện trưởng Lận đáp lại, mang theo ý cười.
"Ừ" một tiếng đơn giản, Tô Hàng liền cúp điện thoại.
Vừa quay lại phòng, mấy nhóc con đã ngay lập tức quay đầu. Lục Bảo liếc nhìn mẹ rồi thật thà hỏi: "Ba ba, mẹ muốn biết ai gọi điện cho ba."
Thấy con gái nói thẳng toẹt ra, Lâm Giai hoảng hốt, vội đưa tay bịt miệng con bé. Đôi mắt hạnh ngây thơ trợn tròn, Lục Bảo nhìn chằm chằm mẹ, nghiêng đầu vẻ hoang mang. Nàng không hiểu tại sao mẹ lại như vậy. Có phải mình nói sai điều gì không? Lông mày thanh tú của cô bé nhíu lại, mắt vừa nghi ngờ lại chớp chớp.
Một bên, mấy nhóc khác cũng đều không hiểu nhìn mẹ.
Nhìn mấy đứa nhỏ, Tô Hàng cười nhìn vợ. Bọn trẻ không hiểu, hắn hiểu. Khẽ hắng giọng, ánh mắt hắn trêu chọc tiến đến gần Lâm Giai, cố tình thở dài: "Gọi điện là một người phụ nữ."
"..."
Nghe thấy hai chữ "phụ nữ", cơ thể Lâm Giai lập tức căng cứng. Bất quá xuất phát từ sự tin tưởng lẫn nhau giữa hai người, nàng vẫn cố nén những suy nghĩ xấu, chần chờ hỏi: "Có phải người phụ nữ mà em quen không?"
"Ừ, em quen." Tô Hàng cười nhạt.
Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, Lâm Giai tiếp tục hỏi: "Là Tiểu Như?"
"Không phải." Tô Hàng lắc đầu.
Đôi mày thanh tú càng cau chặt hơn mấy phần, Lâm Giai thăm dò hỏi tiếp: "Vậy là vợ Ngô Bỉnh Phi?"
"Không phải."
"Người phụ nữ đó bao nhiêu tuổi?"
"Ừm... Cụ thể thì anh cũng không rõ."
"Vậy... vậy... Là Tôn Uyển Nhu? Cái bạn học thời đại học trước kia của anh?"
Vừa hỏi câu này, ánh mắt Lâm Giai trở nên khẩn trương. Nếu nàng nhớ không nhầm thì khi Tô Hàng còn học đại học, lúc hai người chưa công khai mối quan hệ, có không ít người nói hắn và Tôn Uyển Nhu rất xứng đôi. Nghĩ đến đây, lòng Lâm Giai dâng lên một chút ghen tuông. Chồng mình, đương nhiên chỉ có thể xứng với mình!
Dở khóc dở cười nhìn nàng, Tô Hàng không chút do dự lắc đầu: "Sao em lại nghĩ đến cô ta vậy? Em không nhắc thì anh cũng quên mất người này."
"Không phải cô ta thì tốt... Anh với cô ta không quen."
"Vậy thì tốt..." Lòng căng cứng bỗng thả lỏng, Lâm Giai thuận theo nói ra ý nghĩ của mình.
Một giây sau, nàng lại vội vàng mím chặt môi, ngượng ngùng hỏi: "Vậy rốt cuộc là ai?" Nàng cảm thấy có thể đoán, bản thân cũng đã đoán rồi.
Chọc nàng đủ rồi, Tô Hàng cười ha ha, nói: "Là viện trưởng Lận ở nhà trẻ."
"Hả?"
Đôi mắt hạnh trợn to, Lâm Giai trực tiếp ném ánh mắt không thể tin nổi sang. Miệng nhỏ của nàng khẽ hé mở, kinh ngạc nói: "Là viện trưởng Lận sao?"
"Đúng vậy, không phải em nghĩ ai đó?" Nói xong, Tô Hàng ra vẻ vô tội nhún vai.
Đôi mắt hạnh nhanh chóng nhấp nháy, Lâm Giai ý thức được điều gì, hai hàng lông mày dần dần nhíu lại: "Vậy vừa nãy, anh cố ý nói mơ hồ như vậy, để em đoán, đúng không?"
Thấy vợ nhanh như vậy đã kịp phản ứng, Tô Hàng khẽ hắng giọng, tiếp tục giả ngu: "Em đang nói cái gì vậy? Anh không hiểu..."
Kết quả câu này vừa dứt, bên cạnh đã truyền đến tiếng vạch trần vô tình của Ngũ Bảo: "Ba ba lại giả ngu đó."
Nghe được câu nói của con gái, lông mày Tô Hàng nhíu lại, bất đắc dĩ nhìn nhóc con. Là mình nuôi con gái út áo bông sao? Sao lại không nể mặt mình như vậy.
Bất quá chỉ có Ngũ Bảo nhìn ra. Mấy nhóc con còn lại đều lộ vẻ mặt khó tin, mắt nhìn chằm chằm ba ba không chớp. Bọn chúng cảm thấy ba ba rất bình thường mà, chỗ nào đang giả ngu chứ?
"Ba ba, có phải ba đang giả ngu không?" Lục Bảo với đôi mắt hạnh trong veo nhìn sang.
Đối diện ánh mắt của con gái, Tô Hàng một trận trầm mặc. Đối diện một đôi mắt như thế, hắn nói dối cũng ngại. Khẽ hắng giọng, hắn chỉ đành đánh trống lảng.
"Vừa nãy viện trưởng gọi điện, bảo ngày mai các con quay lại đi học, các con có muốn quay lại không?"
"Có thể sao?" Mấy nhóc con trong nháy mắt kích động, đồng thời lại có chút khẩn trương và thấp thỏm. Bởi vì trước đây ba ba đã nói, hiện tại bọn chúng vẫn chưa thích hợp đi học ở nhà trẻ. Cho nên dù rất muốn quay lại, chúng vẫn luôn chịu đựng không nói.
Là phụ thân của mấy nhóc con này, Tô Hàng đương nhiên cũng nhận ra ý nghĩ của bọn chúng. Cười nhạt một tiếng, hắn gật đầu nói: "Chỉ cần các con muốn, liền có thể."
Nghe vậy, mấy nhóc con nhìn nhau. Sau một hồi ngắn giao tiếp bằng ánh mắt, chúng đồng loạt gật đầu: "Chúng con muốn đi nhà trẻ!"
"Được, vậy ngày mai ba đưa các con đến nhà trẻ."
Nói xong, Tô Hàng tiếp đó chỉ tay vào đồng hồ: "Nếu như muốn đi nhà trẻ, các con bây giờ phải đi ngủ thôi."
"Vậy chúng ta đi đánh răng rửa mặt." Đại Bảo nói xong, chủ động đứng dậy, dẫn các em đi vào phòng vệ sinh.
Mấy nhóc con bước đi khác thường mạnh mẽ, cả người như tràn đầy tinh thần hơn hẳn. Nhìn theo bóng lưng của chúng, Tô Hàng cười lắc đầu.
Một bên, Lâm Giai thì nhíu đôi mày thanh tú, lo lắng nói: "Thật sự để bọn chúng đi sao? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào bây giờ..."
"Không sao đâu." Nhẹ nhàng ôm vợ, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Ở nhà hay bên ngoài, đã có chúng ta bảo vệ bọn chúng."
"Đến nhà trẻ, có các thầy cô bảo vệ bọn chúng, cho nên sẽ không có việc gì."
"Nếu như ngày mai chúng đi nhà trẻ mà thật sự không thích hợp ở đó, chúng ta lại cho chúng về nhà cũng được."
"Hay là... ngày mai chúng ta ở đó cùng bọn chúng một ngày nhé?" Lâm Giai đề nghị. Cô cũng vừa hay không có tiết học, không cần đến trường.
Suy nghĩ một chút, Tô Hàng gật đầu: "Cũng được, ngày mai đến đó rồi anh tìm viện trưởng bàn một chút."
"Vâng." Nghe vậy, Lâm Giai lập tức yên tâm hơn nhiều. Nhìn mấy đứa nhỏ đã rửa mặt xong, ngoan ngoãn về phòng thay đồ ngủ, cô cũng nở một nụ cười. Nếu đó là những điều bọn trẻ thích, những sự việc chúng mong muốn thì cô cũng sẽ không tiếp tục ngăn cản. Là bậc phụ huynh, chỉ cần lặng lẽ bảo vệ tốt cho bọn trẻ là được rồi.
"Đi thôi, cùng các con chúc ngủ ngon rồi chúng ta cũng đi ngủ."
Tô Hàng vừa nói vừa đứng dậy, đi trước về phía phòng ngủ nhỏ của các cô con gái. Nắm lấy tay chồng, Lâm Giai nhanh chân theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận