Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1652: Kết hôn hàm nghĩa

Lần này, các bảo bối là lớn tiếng reo hò chạy ra ngoài. Nhìn là biết, các bảo bối thật sự rất cao hứng. Ăn cơm xong, Tô Hàng cũng không vội dẫn các bảo bối ra ngoài chơi, hắn để Lâm Giai nghỉ ngơi trên ghế sofa, còn mình thì dọn dẹp toàn bộ bát đĩa sạch sẽ. Chắc chắn mọi việc nhà đều đã xong xuôi, anh mới đưa các bảo bối đến khu vui chơi trẻ em mà chúng đã mong đợi từ lâu. Thực ra, trong khu vui chơi trẻ em chẳng có gì đặc sắc, ít nhất là theo quan điểm của Tô Hàng và Lâm Giai, nơi này không bằng một buổi xem phim mang tính giáo dục, hay là đi viện bảo tàng, sở thú ngắm nghía, có thể mở mang kiến thức. Nhưng mỗi lần đến đây, bọn nhỏ đều vui mừng khôn xiết, nhanh chóng kết bạn với những đứa trẻ mới gặp lần đầu, chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ. Hôm nay cũng vậy, Tô Hàng ngồi trên ghế bên cạnh lâu đài trò chơi, ngắm nhìn mấy bảo bối vui vẻ chơi đùa. Vì các bảo bối còn quá nhỏ, khu vui chơi có nhiều trò chơi cảm giác mạnh, anh không thể dẫn chúng tham gia. Vì vậy, mỗi lần đến đây, biển bóng đại dương, nệm mềm, thú nhồi bông bơm hơi, cùng các loại cầu trượt trong lâu đài trò chơi là những thứ các bảo bối yêu thích nhất. Bên cạnh Tô Hàng ngồi rất nhiều phụ huynh giống anh, cùng con mình vui chơi. Tô Hàng không muốn làm phiền người khác, chỉ im lặng nhìn các bảo bối chơi đùa. Đúng lúc này, anh cũng có thể suy nghĩ một mạch ý tưởng mới. Ngay lúc Tô Hàng đang suy tư miên man, tiếng điện thoại của một người phụ nữ sau lưng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. "Tại sao cứ đến cuối tuần, mình tôi phải trông con? Rốt cuộc anh có coi đây là nhà không vậy?!" Mặc dù người phụ nữ cố hạ giọng, nhưng sự phẫn nộ trong lời nói của cô vẫn rất rõ ràng. Có lẽ vị trí của người phụ nữ khá gần Tô Hàng, nên giọng của một người đàn ông từ trong điện thoại vọng đến tai anh: "Cô cho rằng tôi không muốn nghỉ ngơi cuối tuần sao? Tôi làm việc tăng ca điên cuồng là vì cái gì hả?!" Giọng điệu của người đàn ông cũng chẳng tốt đẹp gì, dù Tô Hàng không thấy mặt mũi người đó ra sao, nhưng anh biết, lúc người này nói chuyện, chắc hẳn đang vô cùng mệt mỏi. "Chỉ mình anh mệt thôi đúng không? Một mình tôi trông con không mệt? Ngày nào tôi cũng lo toan việc nhà thì không mệt? Anh đừng quên, vì giữa hai người chúng ta bắt buộc phải có một người hy sinh sự nghiệp, lo toan gia đình, tôi mới phải lui về làm bà nội trợ đấy nhé!" Người phụ nữ càng nói càng kích động, đến cuối cùng còn gào lên. Tiếng cô ta bị cô bé nhỏ trong lâu đài trò chơi nghe thấy, cô bé trông chỉ khoảng 4 tuổi, đang chơi đùa bỗng dừng bước, ngây thơ ngoẹo đầu nhìn về phía mẹ mình. Người phụ nữ nhạy cảm nhận thấy sự khác thường của con gái, lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười dịu dàng với con. Cô bé thấy mẹ cười thì cũng không để ý nữa, lại tiếp tục vui chơi. Người phụ nữ nhìn thấy con gái tiếp tục chơi đùa, lúc này mới khôi phục lại cảm xúc, bắt đầu lý luận với người đàn ông trong điện thoại. Còn người đàn ông kia dường như cũng đã tỉnh táo hơn, bắt đầu dỗ dành người phụ nữ. "Lão bà, anh biết em vất vả, nhưng hôm nay công việc của anh thực sự quá bận. Dự án của chúng ta sắp hoàn thành rồi, ông chủ nói chỉ cần hoàn thành dự án, mỗi người đều sẽ được thưởng thêm tiền. Chẳng phải em đang ngắm chiếc váy kia sao? Chờ chúng ta được phát tiền thưởng sẽ mua cho em nhé." Giọng của người đàn ông không còn vẻ mất kiên nhẫn như trước. Điều này khiến người phụ nữ cũng dịu giọng đi nhiều, cô vô thức mỉm cười. "Ừm, em biết áp lực công việc của anh lớn, lúc nãy em cũng chỉ muốn anh đã lâu không cùng con chơi, nên mới hơi mất kiểm soát. . .""Chờ anh phát tiền thưởng, mua cho con gái cái đàn dương cầm đi, em ở nhà mặc váy cả ngày cũng không tiện. . ." Nghe cuộc đối thoại của hai người, rồi nghĩ về quãng thời gian mình và Lâm Giai đã trải qua, Tô Hàng dường như chợt hiểu ra điều gì đó. Trước đó, Tô Hàng muốn làm cho Cung thiếu Đình là một chiếc khay gỗ vẽ hình anh và Thư Ngọc, sau đó gắn một viên dạ minh châu mà Cung thiếu Đình đã thích từ lâu. Viên dạ minh châu đó, là do một vị khách quen tặng anh khi anh còn làm thiết kế. Cung thiếu Đình đã từng vô tình nhìn thấy nó khi đến thăm nhà anh. Có điều lúc đó Tô Hàng nhất quyết không cho anh ta. Lần này, Tô Hàng muốn kết hợp dạ minh châu để tặng Cung thiếu Đình một món quà ý nghĩa. Và giờ đây, anh đã có một ý tưởng hay hơn. Anh hy vọng dùng món quà của mình để Cung thiếu Đình hiểu rõ, kết hôn, rốt cuộc mang ý nghĩa như thế nào. Khi năm bảo bối đã chơi đùa mệt nhoài, Tô Hàng cũng nhận được điện thoại của Lâm Giai. Lúc này Lâm Giai đã đón Nhị Bảo xong, đang trên đường về nhà. "Lão bà, em cứ dẫn Nhị Bảo về trước, lát nữa anh đưa 5 đứa về rồi đi mua ít đồ ăn, hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.""Không cần đâu, đồ đạc em đã mua xong hết rồi." Lâm Giai vui vẻ cười, "Anh đã giúp em chia sẻ chút suy tư này, em đã thấy mãn nguyện rồi.""Nhưng bây giờ, em càng mong anh dồn hết tâm sức vào món quà cưới của Thiếu Đình, dù sao kết hôn cũng là chuyện trọng đại của Thiếu Đình, anh là sư phụ của nó ngàn vạn lần không được lười biếng đâu nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận