Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 45:: Đây cũng quá khéo a?

Chương 45: Chuyện này cũng quá trùng hợp đi?
So với Trịnh Nhã Như, Tô Hàng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Bởi vì phản ứng của Trịnh Nhã Như hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn.
Liếc nhìn mấy đứa nhỏ kia, Tô Hàng cau mày bế Lục Bảo lên. Mấy đứa nhỏ còn lại vẫn đang ngủ say. Vừa rồi có tiếng động, nhưng không đánh thức được chúng nó, chỉ có Lục Bảo là bị giật mình tỉnh giấc.
Yêu thương ôm Lục Bảo vào lòng, Tô Hàng dịu dàng dỗ dành. Thấy vậy, Trịnh Nhã Như đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, nhưng không phải với Tô Hàng, mà là với Lục Bảo. Nếu vừa rồi nàng không lớn tiếng, Lục Bảo đã không bị tỉnh giấc. Vì vậy, dù Tô Hàng đã lờ nàng đi một lúc, nàng cũng không thấy bất mãn...
Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Đến khi Lục Bảo sắp ngủ, Tô Hàng mới quay sang nhìn Trịnh Nhã Như, nói: “Về câu hỏi cuối cùng của ngươi vừa rồi, ta cũng không có cách nào trả lời.”
“Vì trước khi ta và Giai Giai gặp lại, ta không hề biết chuyện về các con.”
“Ngươi không biết?” Trịnh Nhã Như nghe câu trả lời này thì kinh ngạc: “Sao ngươi lại không biết?”
Tô Hàng nghe vậy thì ngược lại cau mày hỏi: “Giai Giai không nói cho ngươi sao? Tối hôm đó sau khi chia tay, chúng ta thậm chí còn không biết tên nhau, cũng không lưu lại phương thức liên lạc.”
“Trong tình huống cả hai căn bản không thể liên lạc được, làm sao ta biết chuyện này?”
“Các ngươi…” Trịnh Nhã Như kinh ngạc, cau mày. Nàng có nghe Lâm Giai kể, hai người chỉ là gặp nhau thoáng qua. Nhưng ngay cả tên và phương thức liên lạc cũng không giữ, thì quả thật nàng không ngờ tới. Nếu nguyên nhân là vậy, thì việc Tô Hàng không xuất hiện cũng có thể hiểu được. Nghĩ đến phản ứng gay gắt của mình vừa rồi, Trịnh Nhã Như thấy xấu hổ.
Ấn vào huyệt thái dương, nàng cố làm mình tỉnh táo lại, sau đó nói tiếp: “Vậy sao hai người đột nhiên gặp lại?”
“Vì ta là trợ giảng của Giai Giai.” Tô Hàng bình tĩnh đáp.
“Trợ giảng?” Trịnh Nhã Như kinh ngạc, rồi hoảng hốt nói: “Đây cũng quá trùng hợp đi? Tiểu Giai vừa mới chuyển đến Giao Đại, ngươi đã là trợ giảng của nàng?”
“Ta cũng thấy là trùng hợp.” Tô Hàng nhún vai, cúi xuống nhìn Lục Bảo đã ngủ say. Đôi khi, vận mệnh thật là kỳ diệu như vậy. Chuyện này, không có cách nào giải thích được.
Cũng nhìn Lục Bảo một cái, ánh mắt Trịnh Nhã Như cũng trở nên dịu dàng hơn. Tính tình nàng rất dễ kích động, nhưng mỗi khi đối diện với mấy đứa nhỏ kia, tâm tình lại không tự giác bình lặng lại.
Thở dài nhìn vào phòng ngủ chính, Trịnh Nhã Như nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Giai đâu? Đi học rồi à?”
“Ừ.” Tô Hàng trả lời xong thì ngẩng đầu nhìn giờ: “Lúc này chắc cũng sắp về.” Hôm nay Lâm Giai chỉ có một tiết, nên không cần ở trường quá lâu.
“Ta xuống lầu đợi nàng.” Trịnh Nhã Như nói xong, có chút ngại ngùng nhìn Tô Hàng: “Vừa rồi... xin lỗi.” Dù nàng vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Tô Hàng, nhưng nàng hiểu rõ. Những chuyện nên xin lỗi, vẫn là nên xin lỗi.
“Không sao.” Tô Hàng lắc đầu. Nhìn Trịnh Nhã Như, hắn tiếp lời: “Ngươi ra chỗ đỗ xe ở tầng hầm gửi xe đợi Giai Giai đi, chỗ đỗ xe là A37.”
Trịnh Nhã Như nghe vậy thì cau mày, trong lòng lại một lần nữa nảy sinh nghi ngờ. Tầng hầm gửi xe? Tiểu Giai chẳng phải không có xe sao? Nhưng lần này, nàng không tiếp tục truy hỏi Tô Hàng nữa. Lại nhìn mấy đứa nhỏ một lần, nàng gật đầu rồi nhanh chóng rời đi...
Trong trường học, Lâm Giai vừa xong tiết cuối, nhanh chóng đi ra khỏi khu giảng đường. Đến gần xe, nàng nhanh chóng bấm nút mở khóa.
Cạch! Theo tiếng động vang lên, cửa xe mở.
Trương Vũ Đình đang đi xe đạp điện ngang qua, nhìn thấy Lâm Giai chuẩn bị lên xe, liền thắng gấp. Liếc nhìn chiếc xe hơi, Trương Vũ Đình ngạc nhiên nói: “Lâm lão sư, đây là xe của cô à? Mua khi nào vậy?”
“Không, là của Tô Hàng.” Lâm Giai nghe vậy thì ngại ngùng cười. “Với mức kinh tế hiện tại của ta, cũng không mua được xe.”
“Cũng đúng.” Trương Vũ Đình đồng tình gật đầu. Làm giáo viên thì được cái công việc ổn định, nhưng mức lương thì quả thật không cao, nhất là ở một nơi như Thượng Hải. Cô lại nhìn chiếc xe, hiếu kỳ hỏi: “Đây là tiền trả góp hay là người khác cho mượn?”
“Ừm... Tô Hàng không nói.” Lâm Giai nhíu mày nói: “Chắc là tiền trả góp chứ? Anh ấy không nhắc gì đến việc trả góp cả.”
“Tiền trả góp à, tốt thật đấy.” Trương Vũ Đình cảm khái nhìn chiếc xe hơi, có chút ngưỡng mộ. Các giáo viên của họ mỗi năm được vài chục ngàn tệ tiền lương, muốn trả góp mua một chiếc xe như này thì ít nhất phải tiết kiệm vài năm.
Hơn nữa, không quan tâm xe này đắt hay không. Có xe đi thay vì đi bộ, dù sao cũng dễ chịu hơn nhiều so với việc cô đi xe đạp điện. Trương Vũ Đình thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, nhoẻn miệng cười với Lâm Giai: “Thôi Lâm lão sư, cô về đi, tôi còn đi học đây!”
“Được.” Mỉm cười gật đầu, Lâm Giai cũng đóng cửa xe, lái xe hướng ra cổng trường...
Trong tầng hầm gửi xe của khu dân cư. Trịnh Nhã Như đứng ở vị trí A37, nôn nóng dậm chân, vẫn đang đợi Lâm Giai. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn ra phía cửa hầm gửi xe.
Cho đến khi một chiếc xe Gram màu trắng đến gần, nàng mới dừng lại, nheo mắt nhìn Lâm Giai ở ghế lái.
Vút! Xe dừng lại trước mặt Trịnh Nhã Như, khựng lại một chút. Lâm Giai rõ ràng sững sờ mất một giây, sau đó hạ kính xe, ló đầu ra ngoài. “Tiểu Như? Sao cậu lại ở đây?”
Vừa nói, Lâm Giai vừa nhíu mày. Vẻ mặt Trịnh Nhã Như có chút nặng nề, xem chừng là đang giận dữ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lâm Giai biết ngay nàng đã biết chuyện của Tô Hàng.
“Cậu đỗ xe trước đi, rồi hai chúng ta nói chuyện.”
“Được.” Thở dài, Lâm Giai đỗ xe xong rồi xuống xe. Thấy Trịnh Nhã Như chỉ nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, nàng chủ động hỏi: “Cậu gặp Tô Hàng rồi à?”
Tô Hàng? Trịnh Nhã Như ngẫm nghĩ, gật đầu. Tuy Tô Hàng không nói tên, nhưng dựa theo suy đoán của nàng thì chắc chắn là hắn.
Nhưng nàng không vội hỏi chuyện của Tô Hàng, mà nhìn chiếc xe bên cạnh. Bởi vì nàng biết rất rõ. Với điều kiện kinh tế của Lâm Giai, thì căn bản không thể nào mua xe.
“Xe này là lấy ở đâu?” Trịnh Nhã Như cau mày, tiện miệng hỏi một câu. Liếc nhìn chiếc xe, Lâm Giai mỉm cười giải thích: “Xe của Tô Hàng đó, thấy tớ đi làm bằng xe điện vất vả quá, nên cho tớ mượn đi.”
“Anh ta?” Nghe vậy, Trịnh Nhã Như có chút ngạc nhiên. Tô Hàng thật chu đáo, vượt quá cả dự đoán của nàng. Về điểm này, nàng thật sự đã không chú ý đến. Trong lòng nàng, mức đề phòng đối với Tô Hàng, theo đó cũng thả lỏng đi một chút.
Nhưng, những chuyện cần xác nhận thì không được bỏ qua! Bước theo Lâm Giai, Trịnh Nhã Như chậm rãi lên tiếng: “Vừa rồi Tô Hàng nói với tớ, anh ta chỉ biết chuyện về bọn trẻ sau khi trở thành trợ giảng của cậu, chuyện này có đúng không?”
“Đúng.” Lâm Giai thành thật gật đầu.
Trịnh Nhã Như lại nhíu mày, thấy Tô Hàng không hề nói dối, mức cảnh giác với hắn trong lòng cũng giảm bớt một chút.
Nhìn Lâm Giai, nàng sốt sắng hỏi tiếp: “Anh ta bao nhiêu tuổi? Không phải là đang học nghiên cứu sinh đấy chứ?” Vừa nghe Tô Hàng nói mình là trợ giảng, nàng đã muốn hỏi câu này rồi. Chỉ là do chưa quen với Tô Hàng nên nàng mới chọn cách hỏi Lâm Giai.
Đối mặt với câu hỏi của Trịnh Nhã Như, Lâm Giai trở nên có chút gượng gạo. Không dám nhìn đi chỗ khác, nàng thấp giọng nói: “Cái đó... Tô Hàng không phải nghiên cứu sinh.”
“Không phải nghiên cứu sinh?” Trịnh Nhã Như kinh ngạc: “Vậy anh ta là nghiên cứu sinh tiến sĩ?” Nghe vậy, Lâm Giai lại lắc đầu. “Không, cũng không phải.” Há hốc mồm, nàng ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi chột dạ, ngượng ngùng nói ra: “Tô Hàng, anh ta… anh ta chỉ là trợ giảng thôi mà…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận